Chương 25

Ông cụ Kỳ hoảng sợ: "A Xán con làm gì vậy?"

Kỳ Xán nhịn: "... Con, sợ cô ấy làm đổ rượu."

— Ồ tốt không nhìn thấy, cũng đúng, sau gáy anh ta lại không có mắt!

Thời Thính lén mở bình muối ra, ông cụ Kỳ và Kỳ Xán đang chạm cốc, không ai chú ý đến cô, vì thế Thời Thính vừa rót rượu vừa xúc một muỗng muối lớn.

— Sao mình lại không cẩn thận như vậy? Sao muỗng muối này lại tự mình chạy vào trong ly rượu?

Thời Thính lắc ly rượu đỏ, để muối tan ra, lắp bắp đi tới trước mặt Kỳ đại thiếu gia.

Kỳ Xán: "......"

Kỳ Xán hít sâu một hơi: "Tôi sẽ không......"

Nhưng mà trải qua chuyện vừa rồi anh đột nhiên quát tháo, tất cả mọi người đều cảm thấy dù như thế nào anh cũng nên nể mặt.

"Ai, được rồi," Ông cụ Kỳ ngăn lại, "Dù sao Thính Thính cũng đã rót cho con, uống một ngụm cũng được."

Vẻ mặt lão quản gia từ ái nhìn bọn họ hài hòa hữu ái, "Đúng vậy thiếu gia, uống một chút đi."

Trợ lý Thẩm thấy thế, tự mình nhận lấy ly rượu, đưa cho Kỳ Xán: "Đại thiếu, đây là tâm ý của phu nhân."

Cuối cùng ông cụ Kỳ nói: "Đừng chà đạp lòng tốt của người ta."

Tất cả mọi người, bao gồm cả Thời Thính đều tha thiết nhìn anh.

Kỳ Xán: "......"

Ha ha, ha ha.

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi, uống một ngụm nước muối liều lượng cao.

Tốt, rất tốt.



Đợi đến tối, Kỳ Xán đã hoàn toàn chết lặng.

Miệng tê dại.

Đầu óc cũng tê dại.

Hiện tại anh chỉ muốn kết thúc một ngày hỗn loạn này, đợi qua tiệc mừng thọ của ông cụ, sẽ xử lý tốt phiền toái lớn Thời Thính này

Thời Thính thầm nghĩ trở về xoát tiếng lòng của mình, sớm ngày chém phá nội dung rác rưởi.

— Tất cả mọi người đều có một tương lai tươi sáng.

Ông cụ Kỳ được sắp xếp nghỉ ngơi ở phòng trên tầng cao nhất, bọn họ cùng vào thang máy, ông cụ Kỳ nhìn thấy Thời Thính ấn lên lầu ba, Kỳ Xán ấn lên tầng cao nhất, đột nhiên có chút kỳ quái.

"Hai đứa, không ở chung một phòng sao?"

Kỳ Xán: "......"

Thời Thính vội vàng ngượng ngùng khoát tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay kia nổi lên hai rặng mây đỏ ửng đáng yêu, cầm quyển sổ nhỏ vừa rồi viết chữ.

[Ông nội, vẫn còn sớm, trước không nghĩ tới những thứ này!]

"Được được được." Ông cụ Kỳ cười đến vẻ mặt hiền lành.

Mặc dù tư tưởng của ông rất tiến bộ, nhưng không có người già nào không thích cô bé rụt rè, dịu dàng, ông cụ Kỳ liên tục cười nói: "Vẫn còn sớm, chờ hai đứa chính thức kết hôn cũng không muộn."

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi: Tuyệt đối không có khả năng.

— Tuyệt đối không có khả năng!

— Mình là một cô gái nhỏ thuần khiết, sao có thể rơi vào trong tay tên da^ʍ ma Kỳ Xán này?!

Kỳ Xán cười lạnh: Thuần khiết?

Cô thuần khiết?

Thời Thính và Kỳ Xán cùng đưa ông cụ Kỳ vào phòng nghỉ ngơi, sau đó cô định ngại ngùng, thẹn thùng, rụt rè rời đi.

Kết quả vừa định rảo bước tiến vào thang máy, đột nhiên bị Kỳ Xán kéo lại, lòng bàn tay người đàn ông giống như sắt hàn, nóng bỏng lại dùng sức ôm lấy cô.

Sau khi xác định những thứ mà anh nghe được là âm thanh trong lòng của Thời Thính, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ở riêng.

Trong đôi đồng tử đen tuyền gợn sóng này, dường như không thể nhìn ra bất kỳ khác thường nào.

Nhưng hiện tại, Kỳ Xán tuyệt đối, sẽ không, lại cảm thấy, là vấn đề của mình.

Anh không bị bệnh.

Anh rất tỉnh táo.

Kỳ Xán hạ giọng cảnh cáo người câm: "Cô an phận một chút cho tôi."

Anh có thể tạm thời không tính toán với cô, cho dù cô là kẻ nguy hiểm hai mặt, trước tiên cũng phải vượt qua tiệc mừng thọ của ông nội rồi mới nói tiếp.

Đôi mắt long lanh thuần khiết không tỳ vết chớp chớp.

— Đương nhiên tôi rất an phận!

Bây giờ cô chỉ muốn trở về đọc sách!

Kỳ Xán hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.

Thời Thính kích động trở về phòng.

Hiện tại tiếng lòng tăng trưởng nhanh như vậy, vậy chẳng phải những hoạt động trước kia từng tăng trưởng nhanh sẽ càng nhanh hơn sao?!

— Là cái gì, không cần nhiều lời.



Vì thế nửa đêm.

Trăng sáng sao thưa.

Tục ngữ nói, trước khi ngủ con người dễ dàng nghĩ đến chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời này. Kỳ đại thiếu gia nhắm mắt lại, cố gắng không nhớ lại sai lầm thái quá của anh trong mấy ngày nay, tự mình tẩy não.

Nhưng mà, cô bé thuần khiết kia phát ra tiếng lòng:

— Sẵn sàng cho niềm đam mê của tôi chưa, baby errr?"

— Cái gì? Quá nhanh? Tôi còn có thể nhanh hơn, em tiểu vưu vật này, tại sao yêu em như thế nào cũng đều không đủ, em làm cho tôi tiêu hồn thực cốt!

Kỳ Xán nằm thẳng trên giường: "......"

Những ký ức đã chết bắt đầu tấn công anh.

Vừa nghĩ tới anh lầm tưởng đây là phế liệu trong đầu mình, nắm đấm dưới chăn của Kỳ Xán bắt đầu run rẩy.

Vậy mà anh còn vì thế lễ Phật cả đêm.

Còn lấy ra phật Châu thanh tâm giới dục mang ở trên người!

Làm sao anh có thể không tin tưởng chính mình như vậy?

— Có muốn không, ừm? Muốn cái gì? Muốn cái gì của anh trai tổng giám đốc?

— Kêu lớn tiếng một chút, tôi không nghe thấy!