Chương 24

Kỳ Xán quay đầu lại nhìn Thời Thính một cái.

...... Coi như cô may mắn.

Bây giờ vẫn chưa thể đưa Thời Thính đi, nguyện vọng lớn nhất của ông cụ chính là nhìn anh xây dựng gia đình, ngoài công việc cũng có cuộc sống tình cảm riêng tư, cho nên anh mới bắt đầu lựa chọn đối tượng kết hôn.

Ít nhất phải đợi qua tiệc mừng thọ của ông cụ rồi mới đưa Thời Thính đi.

Kỳ Xán hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, "Ông yên tâm, bọn con rất tốt."

Thời Thính vội vàng ngoan ngoãn dịu dàng gật đầu.

— Ha ha ha! Chúng ta tốt cái rắm!

Kỳ Xán: "......"

— Nhưng mà, trong tiệc mừng thọ sắp tới sẽ có rất nhiều người tới, vậy sẽ có rất nhiều nội dung cốt truyện? Ồ mình biết rồi, còn có thể trình diễn một màn cố ý để cho đồ câm như mình biết kỳ thật trong lòng Kỳ Xán có người khác, chọn mình là có lý do! Từ nay về sau làm cho mình thầm hận Kỳ Xán, chôn xuống động cơ đầu độc, càng làm cho mình trở thành hiệp sĩ cõng nồi! Đen, thật đen!

Kỳ Xán nhíu mày, trong lòng có người khác?

Thời Thính xoa tay, tâm lý đã rục rịch, cảm giác rất nhanh một trăm vạn sẽ đến.

Đây là cơ hội duy nhất để lão Kỳ tổng và con trai thứ hai của ông ta là Kỳ Thụy có thể tiến vào trang viên Kỳ thị. Ngoài ra còn có không ít nhân vật nổi tiếng các giới, bạn tốt của ông cụ Kỳ, đến lúc đó tất cả đều sẽ tham dự.

— À đúng rồi, còn có thế gia y học Bạch gia, bác sĩ Bạch cũng sẽ đến.

— Tốt tốt tốt, ngày mai Bạch bác sĩ cũng có thể đến xem tên bệnh thần kinh này, y giả nhân tâm, hành y tế thế, nhìn xem có phải kinh nguyệt của Kỳ Xán mất cân đối hay không, cho nên mới bệnh nặng như vậy!

Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi: "... "

Anh nhịn thêm hai ngày nữa.

Chỉ hai ngày thôi!

Buổi tối ông cụ Kỳ ở lại trang viên, trong nhà đã bắt đầu bố trí không khí vui mừng.

Kỳ Xán, Thời Thính và ông cụ Kỳ cùng dùng bữa tối.

Ở đây còn có trợ lý, vệ sĩ của Kỳ Xán và quản gia đi cùng ông cụ.

Người không tính là nhiều, phòng ăn lại lớn, cho nên hiện ra vài phần vắng vẻ.

Ông cụ Kỳ sống đến tuổi này, nên kiếm cũng đã kiếm đủ rồi, nhưng mà cháu ruột và con trai lại nháo đến mức này, vài năm không chung sống, cũng không gặp mặt.

Con cháu bất hòa, gia đình không hòa thuận, ngược lại trở thành tâm bệnh lớn nhất của ông cụ Kỳ.

Cho nên hiện tại ông cụ cũng thoáng hơn, tình cảm của vợ chồng son tốt mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều không quan trọng.

Xem ánh mắt Thời Thính nhìn Kỳ Xán mà xem, sùng bái, yêu thích A Xán như vậy, cô cũng rất quan tâm Thời Thính có thể khôi phục hay không, dù sao cho dù đứa nhỏ này khôi phục, khẳng định cũng là một cô gái điềm đạm nho nhã, chính là loại hình mà A Xán thích.

Vẻ mặt ông cụ Kỳ ôn hòa nhìn về phía Thời Thính, "Cổ họng của con, gần đây còn gặp bác sĩ hay không?"

Thời Thính đang rơi vào trong cảm động, lão quản gia chuẩn bị giấy bút cho cô trước để thuận tiện cho ông cụ và Thời Thính trao đổi. Dù sao ông cụ đã lớn tuổi, không hiểu được ngôn ngữ ký hiệu.

Thời Thính nghiêm túc viết câu trả lời xuống: [Lúc trước đi khám rất nhiều bác sĩ đều không có tác dụng, nhưng mà con vẫn không từ bỏ, tin tưởng chậm rãi chữa trị thì sẽ tốt.]

Ông cụ Kỳ xem xong, thở dài một tiếng: "Kỳ gia cũng sẽ tìm kiếm tài nguyên chữa bệnh giúp con, con đừng vì vậy mà khổ sở."

Thời Thính gật đầu thật mạnh.

[Ngài yên tâm! Con sẽ không!]

Ông cụ Kỳ cười gật đầu. Thính Thính, đứa bé ngoan! Không ngừng vươn lên

Thạch tín của Giáp, kẹo mật của Ất, một đứa trẻ vừa yên tĩnh lại vừa cố gắng như vậy, trách không được A Xán lại chọn cô, nhất định tình cảm của hai người bọn họ cũng sẽ càng ngày càng tốt.

Kỳ Xán ngồi ở một bên nhìn bọn họ một già một trẻ vui vẻ hòa thuận, trầm mặc.

— Ông nội Kỳ thật làm cho mình cảm động! Ông cụ biết quan tâm mình có thể nói chuyện hay không, Kỳ Xán đã từng quan tâm sao? Không, anh ta chỉ quan tâm chính anh ta.

— Căn bản anh ta không muốn biết trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, đang nói cái gì!

Kỳ Xán: "......"

Kỳ Xán xanh mặt bưng chén rượu lên: "Ông nội, con kính ông."

Ông cụ vui tươi hớn hở, "Được, được, Thính Thính cũng cùng uống."

Kỳ Xán thấy thế, lập tức bất động thanh sắc đẩy cho cô một ly rượu trắng 56 độ, uống một ngụm có thể khiến cho cô bị cay ngốc luôn hay không. Như vậy, buổi tối cô có thể yên tĩnh một chút chứ?

Tốt nhất là có thể trực tiếp say chết. Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi nghĩ.

Thời Thính ngửi qua liền biết rượu này vừa sặc vừa nặng.

— Con chó Kỳ Xán này? Lòng dạ rất xấu! Muốn cay chết mình???

Nhưng vẻ mặt cô vừa cảm động vừa cẩn thận nhận lấy, vội vàng dùng ngôn ngữ ký hiệu tỏ vẻ: Tôi cũng muốn mời rượu Kỳ đại thiếu gia!

Biểu đạt xong liền đứng dậy đi tới một đầu khác của bàn dài, sờ đông sờ tây chọn lựa một cái chén tinh xảo nhất, kính vị hôn phu sùng kính nhất trong lòng cô!

Ông cụ Kỳ vui vẻ cụng ly với Kỳ Xán, Kỳ Xán vừa muốn uống.

— Có thuốc xổ nào để cho vào ly rượu của anh ta không?"

Đột nhiên Kỳ Xán hét một tiếng: "Thời Thính!"

Không nhịn được, hai ngày cũng không thể nhịn được.

Thời Thính giật nảy mình, anh nhìn thấy cô đổ muối???