Chương 17

Kỳ thị là nhà tài trợ, tương đương với kim chủ trực tiếp xuống thị sát, đối phương trực tiếp xếp năm sáu người phụ trách đến tiếp đãi.

"Kỳ đại thiếu gia!"

"Kỳ tổng!"

"Làm phiền ngài đại giá, thật sự là không thể nghênh đón từ xa."

Vốn dĩ xung quanh Kỳ đại thiếu gia có mười mấy trợ lý và vệ sĩ, bây giờ có thể mấy người phụ trách, trực tiếp vây quanh anh ở trung tâm.

Thời Thính bị đẩy ra ngoài cùng, chắp tay sau lưng đi theo, tâm tình lại vô cùng bình thản.

Kỳ Xán này phải lạnh lùng lên thì mới khá bình thường!

Lúc này mới phù hợp với hình tượng ích kỷ máu lạnh trong nội dung cốt truyện.

Cho dù cuối cùng bởi vì hấp thu quá nhiều độc tố thần kinh mà phát điên, ít nhất việc phát điên này cũng đường đường chính chính!

Mà không phải cái loại muốn nói lại thôi giống như mấy ngày nay, rơi vào loại tự hỏi nào đó, giống như phát điên trong thế giới của mình nhưng không ai có thể phát hiện —

Thời Thính cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.



Ban tổ chức tiến hành nghi thức khai mạc đơn giản trước.

Kỳ đại thiếu gia không có thời gian đọc diễn văn cho loại hoạt động này, cho nên nghi thức khai mạc được giản lược, sau khi cảm ơn Kỳ thị đơn giản, vài tiếng pháo mừng coi như chính thức bắt đầu.

Trước tiên ban tổ chức mang theo Kỳ đại thiếu cùng đoàn đội của anh đi phòng triển lãm B của trung tâm triển lãm, bên này là phòng trưng bày của đường đua hội họa.

Thời Thính nâng cao tinh thần, tích cực đi theo bọn họ, còn có chút khẩn trương không nói nên lời.

Mặc dù biết sau này bức tranh của mình sẽ đạt được sự tán thành rộng rãi, tiên sinh A trên mạng cũng đã khen ngợi bức tranh này của cô, nhưng dù sao lần này cũng là chân chính đưa ra trước mặt công chúng, bị bọn họ xem, bỏ phiếu, lựa chọn... Giọng nói của cô thật sự có thể truyền đạt ra ngoài sao?

Khu hội họa chủ yếu chia làm hai đường đua là tranh màu dầu và tranh màu nước, bởi vì hoạt động năm nay có thanh thế to lớn, hơn nữa tài lực hùng hậu tiền thưởng cao ngất ngưởng, tác phẩm dự thi rất phong phú, có thí sinh chuyên nghiệp của học viện mỹ thuật, cũng có người yêu thích nghiệp dư.

Toàn bộ đại sảnh B chia làm rất nhiều cột dọc, tất cả tác phẩm dự thi được trưng bày từng bức từng bức, trong đó tác phẩm ưu tú nhất vòng sơ thẩm được đặt ở phía trước nhất.

Thời Thính một đường đi tới, không thấy mình, nhưng rõ ràng cảm giác chất lượng tranh dần dần nâng cao theo hướng đi về phía trước.

Phía dưới mỗi bức tranh đều có một mã QR, cuộc thi lấy việc bỏ phiếu quyết định thắng bại, cũng bởi vậy người thắng cuộc của đường đua hội họa không cần tự mình trình diện, ban tổ chức sẽ trực tiếp trao giải cho bức tranh.

Thời Thính một đường đi nhanh đến phía trước vẫn không thấy tranh của mình, tâm tình dần dần ổn định.

Bước chân của Kỳ Xán vẫn không hề dừng lại.

Người phụ trách không khỏi đổ mồ hôi trên trán, trong lòng thấp thỏm.

Là kim chủ lớn nhất của hoạt động nghệ thuật lần này, Kỳ đại thiếu gia cũng có phiếu bầu, cuối cùng anh lựa chọn bức tranh nào, số phiếu của tác phẩm đó có thể trực tiếp tăng giá trị nhất định, tỷ lệ thắng lợi được nâng cao rất nhiều.

Đương nhiên, để công bằng, tên của tất cả các họa sĩ đều bị che giấu, hoàn toàn dựa vào cảm nhận chủ quan của những người tham gia hoạt động để tiến hành bỏ phiếu.

Dù sao tuy nói hội họa có kỹ xảo, từ chuyên nghiệp phải xem kỹ xảo bút pháp của cọ vẽ, phải xem trình tự màu sắc, còn có kết cấu và bố cục tổng thể của hình ảnh, nhưng cuối cùng, đẹp là một loại thể nghiệm chủ quan.

Người phụ trách lau mồ hôi, lo lắng những bức tranh này không thể lọt vào mắt Kỳ đại thiếu gia, đang run rẩy nghĩ muốn giới thiệu hai câu, thân hình thon dài cao ngất của người đàn ông ngừng lại.

Anh đứng trước một bức tranh.

Cánh đồng. Tiếng gió. Cỏ xanh vô biên. Những đám mây đi về phía biển.

— [Thính]

Kỳ Xán nhìn vết bút lông sơn màu lưu lại, mặt mày khép hờ, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

Người phụ trách chấn động tinh thần, vội vàng giới thiệu: "Ánh mắt của Kỳ tổng thật tốt! Bức tranh này rất có ý cảnh, bản thân tác giả của bức tranh nói, ý nghĩa chính của cô ấy chính là vẽ ra tiếng lòng của mình!"

Vì không để cho Kỳ đại thiếu sinh ra bất mãn đối với chất lượng hoạt động nghệ thuật của bọn họ, adrenalin của người phụ trách tăng vọt, học thuộc lời giới thiệu của tác giả bức tranh này — đương nhiên điều kiện tiên quyết là một khi bức tranh này được đặt ở đây, cũng đã được ban giám khảo nhất trí xem trọng.

"Tiếng lòng của tác giả khi vẽ tranh cũng phi thường giàu trí tưởng tượng, có lúc cô ấy là một mảnh lá cây, sột sột soạt soạt! Có khi giống như cọ vẽ, xẹt xẹt xẹt!"

Kỳ Xán: ?

Biểu tình của đại thiếu gia cũng có vài phần cao thâm khó đoán.

Hiếm khi trong lòng Thời Thính trầm mặc, ngón chân chậm rãi cào cào.

"Ừm", cuối cùng Kỳ Xán thản nhiên nói, "Cái này, không tệ."

Thời Thính nhất thời có chút khϊếp sợ.

— Tiên phẩm?! Tiên phẩm nha! Không thể tưởng được bệnh thần kinh này lại có phẩm vị thế!

Thời Thính nhìn bức tranh kia, trong lòng nhịn không được mà vô cùng tự đắc.

— Thật sự không biết bức tranh này là ai vẽ ha~~