Chương 14

Thời Thính vui vẻ ăn xong bữa sáng, cổ họng thanh nhuận, trạng thái rất tốt.

Bởi vì tâm tình tốt, linh cảm của cô bùng nổ, nhanh chóng thành xong tranh vẽ, có thể gửi đi thi đấu hoạt động nghệ thuật.

Vẽ xong bức tranh màu dầu này, chờ màu trên vải vẽ tranh khô một chút, Thời Thính chụp lại bức tranh đặt tên là [Thính].

Trước tiên gửi cho bà nội, sau đó gửi cho một người không thường xuyên liên lạc trong danh sách bạn tốt.

Không biết đối phương lại đang du đãng ở quốc gia nào, múi giờ nào, qua mấy giờ mới trả lời tin nhắn

A: [Genius!]

A: [Cô đã tiến bộ rất nhiều so với lúc đó, S]

A: [Mặc dù sự tiến bộ này là do cô không thể lên tiếng, tôi rất tiếc]

Thời Thính vui vẻ, hiện tại cô đã không còn tiếc nuối với chuyện bị câm ngoài ý muốn nữa, bởi vì cô biết mình có thể chữa khỏi.

Nhưng bức tranh của cô có thể nhận được sự khẳng định của vị này, giá trị thật dọa người.

A: [Rất tuyệt, thực sự.]

A: [Tôi luôn có thể nghe thấy âm thanh trong bức vẽ của cô.]

Thời Thính: [Cảm ơn, đó là đánh giá tốt nhất.]

Tất cả những gì cô muốn là được lắng nghe.



— Được rồi, có thể nghỉ ngơi một chút!

— Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt một đêm, thật sự là vất vả cho mình.

Hai tay Kỳ Xán chống ở trên mặt bàn, nghe thấy âm thanh này, cảm thấy đại não của anh đang nhắc nhở anh nghỉ ngơi, Kỳ Xán buông văn kiện trong tay xuống, xoa giữa mày dựa vào phía sau.

Trợ lý Thẩm đúng lúc đi lên trước, "Tổng giám đốc, đã hoàn thành đại thanh trừng 3.0."

Kỳ Xán lạnh nhạt nói: "Ừm."

Quả nhiên, tiếng sột soạt này đã không còn. Cuộc thanh trừng thực sự nằm trong tâm trí của anh.

Lần trước đi tập đoàn mở cuộc họp hội đồng quản trị, bọn họ quan sát mấy người bị tình nghi nhưng đều không phát hiện được cái gì cổ quái. Có lẽ là xuất phát từ suy tính nào đó, đối phương tạm thời dừng tay. Sau đó âm thầm điều tra toàn bộ tập đoàn, cũng không lấy ra được chất độc lần đó.

Nhưng Kỳ Xán biết, có mưu đồ nghiêm mật và kiên nhẫn như vậy, tuyệt đối bọn họ không thể dừng lại.

Mà hiện tại, địch trong tối ta ngoài sáng, biến thành địch ta đều ở chỗ tối.

Hai ngày nữa là hoạt động nghệ thuật, anh sẽ lại công khai lộ diện. Đối phương ngủ đông một lần, nhất định tiếp theo sẽ lộ ra dấu vết.

Hy vọng trái tim và bộ não của anh có thể hướng dẫn anh nhiều hơn.

— Biến thành khỉ, ăn chuối, đu dây trên cây!

Kỳ Xán trầm mặc một giây, vừa lúc nhớ tới cái gì, nói với trợ lý Thẩm, "Đi hỏi phu nhân, đã viết xong tự giới thiệu chưa."

"Viết một ngàn chữ." Anh bổ sung.

Tốt nhất là cô không thú vị lại bình thường giống như anh hy vọng, chờ đại não của anh tiếp nhận tin tức này, sẽ không cần phải nghe những thứ vô dụng này nữa.

"Vâng, tổng giám đốc."



Trợ lý Thẩm gõ cửa phòng lầu ba.

Một đôi móng vuốt của Thời Thính dính đầy thuốc màu bẩn thỉu đang bóc chuối ăn.

Đáng tiếc trợ lý Thẩm không biết tổng giám đốc đang ảo giác cái gì, cũng không biết thật ra chuyện phu nhân đang ăn chuối tiêu đáng để báo cáo.

Trợ lý Thẩm chỉ từ ái nhìn phu nhân ăn chuối xong, hơn nữa còn cho rằng vết bẩn trên tay và trên quần áo của cô là màu nước mà các bạn nhỏ hay chơi, dù sao bộ dáng mặt ủ mày ê khi viết văn của phu nhân cũng vô cùng giống bạn nhỏ.

"Tôi xử lý một số công việc khác, phu nhân viết xong thì gọi tôi là được."

Bề ngoài Thời Thính hiền hòa gật đầu.

Bệnh thần kinh, thật sự là bệnh thần kinh!

Cố chấp, chấp nhất, cũng là một loại bệnh thần kinh! A a a ghét nhất là viết văn!

Khẳng định Thời Thính không thể biểu hiện nội tâm phong phú chân thật của mình, nếu không vạn nhất bệnh thần kinh này thật sự yêu cô thì làm sao bây giờ?

Được rồi, cô biết nên viết cái gì rồi.

Một giờ sau.

Trợ lý Thẩm mang theo bài tự giới thiệu về phòng làm việc của tổng giám đốc.

Trợ lý Thẩm thân thiết mỉm cười: "Phu nhân viết rất nghiêm túc."

Kỳ Xán "Ừm" một tiếng, tháo tai nghe xuống, nhận lấy tờ giấy kia...

Chữ chó nằm úp sấp.

"Kỳ đại thiếu nguyện ý tốn thời gian tìm hiểu em thật sự là làm cho người ta vô cùng cảm động, cuối cùng ánh sáng rực rỡ trên người ngài cũng chiếu tới trên người em, là ngài vươn tay cho em phương hướng để đi, có lẽ đây là ông trời sắp xếp cho chúng ta gặp nhau, em ngây ngốc chỉ hy vọng không tăng thêm phiền toái cho ngài, so ra kém đoàn đội của ngài nhưng em cũng sẽ cố gắng xứng đáng với thân phận của mình..."

? Thứ gì vậy.

Lộn xộn.

Phía sau đều là một ít thổ lộ và nịnh bợ không quan trọng, Kỳ Xán quét mắt về phía sau vài lần, gần như tất cả đều là nói nhảm, cau mày bỏ qua một bên, không đáng tiếp tục lãng phí thời gian quý báu của anh nữa.

Quả nhiên, cô vẫn giống như những gì anh điều tra được trước khi kết hôn.

Không thú vị, bình thường lại dễ kiểm soát.

Đối với cô mà nói, kết hôn với Kỳ thị chính là vinh hạnh từ trên trời giáng xuống, cô kinh sợ như vậy, sao tiếng lòng có thể giống như anh nghe được?