Chương 11

Trên đường ngồi xe trở về từ tập đoàn, người khó chịu ngồi không yên biến thành Thời Thính.

Không phải, rốt cuộc tên bệnh thần kinh Kỳ Xán này đang suy nghĩ cái gì?

— Cứ có cảm giác giống như anh ta đã điên rồi, đây là ảo giác của mình sao??

Kỳ Xán cười lạnh nhạt.

Anh không điên, ngược lại, cuối cùng anh cũng triệt để làm rõ đầu mối.

Chuyện này, anh không định nói cho bất luận kẻ nào.

Cho dù là tâm phúc bên người, hay là bác sĩ trị liệu nhiều năm.

Trong xương tủy, Kỳ Xán thật sự cao ngạo, độc đoán, nếu quả thật vấn đề trước mắt xuất hiện ở trên người mình, anh càng có khuynh hướng tự mình giải quyết.

Hơn nữa đây cũng không phải là cục diện không thể giải quyết.

Tất cả đều bởi vì người câm nên mới xuất hiện, dẫn đến anh bị kí©h thí©ɧ ra những ảo tưởng này. Có lẽ vừa hay bởi vì đối phương là một người câm, trống rỗng ở trong tầm mắt của anh, cho nên anh mới có thể tùy ý nghe lầm thành âm thanh đối phương phát ra.

Thậm chí có thể đó không phải là giọng nói của Thời Thính, hoặc giọng nói của bất kỳ ai.

Kỳ Xán suy nghĩ. Nếu anh hiểu rõ người này, biết tính cách thật sự của cô, suy nghĩ nội tâm, như vậy có thể khống chế những ảo giác này.

Giống như hiện tại, hẳn là anh đã có thể căn cứ vào logic tầng dưới chót mà dự đoán ảo giác của mình

"Cô." Đôi môi mỏng của Kỳ Xán khẽ mở.

— Chết tiệt, quả nhiên có việc chờ mình.

Thời Thính giật mình một cái.

Kỳ Xán: "Viết một bài tự giới thiệu cho tôi."

Nhất định cô sẽ không tình nguyện.

— Dựa vào đâu? Anh là ai, bệnh thần kinh à!

Kỳ Xán: "Một ngàn chữ là được."

Hơn nữa nhất định sẽ mắng anh.

— Anh... Ngoại trừ mắng anh, tôi không thể tìm ra được một ngàn chữ, đừng ép tôi.

Kỳ Xán chậm rãi nhếch khóe môi: "Bởi vì tôi đột nhiên ý thức được, tôi cần hiểu rõ nội tâm của cô, để duy trì quan hệ liên hôn của chúng ta tốt hơn."

Cuối cùng nhất định sẽ đi về hướng nóng nảy.

— A a a a đồ chó đừng ép tôi mắng anh!

— Còn tự giới thiệu, anh không biết tôi là ai sao? Anh ngốc sao! Tại sao ông trời còn chưa bắt anh đi! Nhanh phát độc đi! Nhanh nhanh.

Nhìn đi.

Kỳ Xán đã có thể dự đoán những ảo giác này.

Ngoại trừ đầu óc bị ầm ĩ đến đau đớn, ảo giác này còn có thể làm gì anh?

Kỳ Xán chậm rãi ngồi dựa về phía sau, khóe môi cười kiệt ngạo.

Trong nháy mắt đó, anh lại biến trở về khí thế cường đại, Kỳ đại thiếu gia chuyên bày mưu nghĩ kế.

Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy.

Mà lúc này, trong lòng Thời Thính đang tức giận chửi bới, không thích hợp, không thích hợp.

Bệnh thần kinh này rất không thích hợp!

Nhất định cô phải cố gắng xông lên đủ trăm vạn câu trong cốt truyện quan trọng tiếp theo, nếu không luôn có cảm giác anh sẽ cho cô một đả kích lớn.

Nhất định Kỳ Xán đã xảy ra chuyện gì... Là gì đây???

Trợ lý Thẩm ở hàng ghế đầu mỉm cười quay đầu, chờ tổng giám đốc và phu nhân kết thúc trao đổi ấm áp, mới đưa điện thoại di động lên.

"Tổng giám đốc, trợ lý Vương gọi điện thoại tới cho ngài."

Mấy ngày trước trợ lý Vương được Đại thiếu gia phái đến quê của phu nhân ở vùng núi tỉnh B, tìm xem có người nào từng nghe qua giọng nói của Thời Thính, hoặc là video quay được trước khi cô mất giọng hay không.

Hiện tại anh ta gọi điện thoại về, xem ra là có phát hiện.

Nhưng mà, cuối cùng phát hiện này vẫn chậm một bước.

Trong lòng Kỳ Xán đã có suy đoán chính xác.

Anh dùng khóe mắt nhìn thoáng qua dáng người đơn bạc của người câm, hai tròng mắt sáng loáng, cuối cùng hơi xua tay.

"Chờ cậu ta trở về trực tiếp báo cáo đi."

Nếu như tất cả đều đúng như anh đoán, vậy âm thanh anh nghe được không phải là giọng nói của Thời Thính.

Trợ lý Thẩm gật đầu: "Vâng."

Vì thế, cuộc điện thoại này cứ như vậy bị cúp.



Trở lại trang viên Kỳ thị, Kỳ đại thiếu gia vẫn bận rộn công việc.

"Ngài còn có hai cuộc họp video vào buổi tối, ba tài liệu cần được ký kết và giao tiếp trực tuyến để chuẩn bị khai mạc hoạt động nghệ thuật."

Ngoài ra, dự án khai thác bất động sản quy mô lớn của tỉnh B đã được thông qua trên hội đồng quản trị, các hạng mục công tác đều phải lần lượt triển khai, công trình quan trọng như vậy, gần như mỗi một khâu đều cần Kỳ đại thiếu tự mình định đoạt.

Một đám trợ lý, vệ sĩ vây quanh Kỳ đại thiếu đi vào phòng sách.

Thời Thính cũng trở về phòng mình.

Cô phải nhanh chóng chạy nước rút.

Một loại cảm giác không ổn mơ hồ quanh quẩn trong lòng.

Dựa theo nội dung cốt truyện, hẳn là giai đoạn trước Kỳ Xán hoàn toàn không quan tâm đến vị hôn thê câm điếc này.

Yêu cầu của anh đối với cô chỉ có im lặng, an toàn, làm vật trang trí.

Hẳn là cô làm những thứ này đều rất đúng chỗ??

Sao đột nhiên anh lại muốn cô viết tự giới thiệu, còn vẫn luôn im lặng không tiếng động mà quan sát cô.

Thời Thính tuyệt vọng nghĩ: — Không phải là anh ta đã yêu cô bé yên tĩnh như mình chứ?

Chẳng lẽ không phải bị bệnh thần kinh hận, mà bị bệnh thần kinh yêu sao! Thời Thính tê tâm liệt phế nghĩ.

Đột nhiên Kỳ đại thiếu gia đang họp hội nghị nhắm mắt lại: "..."