Chương 10

[Táo bạo, gia tăng nghi ngờ, không kiểm soát được cảm xúc, đó là biểu hiện của sự xâm nhập chậm của chất độc thần kinh]

[Nhưng khống chế tốt, anh ta sẽ không phát hiện]

[Dù sao, thiên chi kiêu tử như Kỳ Xán, tuyệt đối sẽ không thừa nhận tinh thần của mình xuất hiện vấn đề.]

Tất cả biểu hiện của Kỳ đại thiếu gia đều bị người ta âm thầm quan sát. Ngay cả Kỳ Thụy khóc lóc chạy ra khỏi cao ốc tập đoàn, cũng xác minh Kỳ Xán không còn bình tĩnh nữa.

Tất cả những chuyện này đều tỏ rõ phát sinh ở trên người Kỳ Xán ...... Biến hóa nào đó không người nào biết được.

Phóng viên đeo khẩu trang kia dựa theo yêu cầu của đối phương, trở lại tòa soạn báo như thường lệ, sau đó tan làm thì rời đi giống như người làm việc bình thường. Sau khi về tới biệt thự Lam Loan ở vùng ngoại ô, tháo khẩu trang xuống, trốn sau rèm cửa sổ cẩn thận nhìn ra bên ngoài, gửi một tin nhắn cho dãy số thần bí kia.

[Người của anh ta phát hiện, đuổi tới Lam Loan!]

Không thể không nói, quả nhiên đoàn đội do một tay Kỳ Xán rèn luyện rất lợi hại, không chỉ cảnh giác, hơn nữa rất có kiên nhẫn mà ẩn núp, bọn họ âm thầm phái vài chiếc xe làm yểm hộ đi theo phía sau xe của anh ta, dọc theo đường đi đều không bị phát hiện, thẳng đến khi một chiếc cuối cùng bị bảo vệ biệt thự ngăn lại, anh ta mới phát hiện có người theo đuôi mình.

Nhưng nghĩ ngược lại, chắc chắn trong số phóng viên phỏng vấn bên ngoài tập đoàn, không chỉ có một mình anh ta bị Kỳ Xán hoài nghi, mặc kệ bọn họ theo dõi, chỉ cần anh ta không lộ ra dấu vết, sẽ không có vấn đề gì.

Xem ra, chứng hoang tưởng bị hại của vị kia đã tăng lên rất rõ ràng!

Lặng lẽ hấp thu độc tố trong nghi thức đính hôn, sau khi vừa mới bắt đầu tiến vào thân thể sẽ không quá rõ ràng, những lo âu, nóng nảy kia, giống như là bệnh thần kinh cũ mà anh từng mắc phải, rất dễ bị hiểu lầm là bởi vì áp lực mệt mỏi lớn nên tái phát.

Kỳ Xán cao ngạo, chỉ gặp phải chút vấn đề nhỏ này, làm sao có thể thừa nhận tinh thần của mình có vấn đề?

Cuối cùng, chờ độc tố tích lũy đến một lượng nhất định, sẽ chậm rãi phá hủy trung ương thần kinh, từng chút từng chút đem thiên chi kiêu tử rực rỡ chói mắt kia, biến thành một người điên tâm thần phân liệt, từ nay về sau không thể quản lý Kỳ thị nữa.

Theo quan sát hôm nay, rõ ràng kế hoạch của bọn họ đã thành công.

Bằng không với tính cách của Kỳ Xán, làm sao anh có thể hét trước mặt mọi người? Thậm chí để ý người câm bên cạnh anh?

Rõ ràng đây là không thể tự khống chế cảm xúc.

Gã đeo khẩu trang nhìn xe Kỳ thị lặng lẽ rời đi, lại hỏi: [Vậy lần này chúng ta còn xuống tay không?]

[Không.]

[Tiếp tục quan sát.]

Người trong bóng tối kia cười nhạt, tắt điện thoại di động.

Nếu mức độ phát bệnh của Kỳ Xán vượt quá mong muốn, chứng tỏ lần trước anh hấp thu quá nhiều độc tố.

Nhưng không sao, gần đây anh sẽ còn công khai lộ diện.

Chỉ cần anh tiếp tục biểu hiện ra dấu hiệu bất thường, chứng tỏ kế hoạch của bọn họ đang vững bước tiến lên.



Trong phòng nghỉ tầng cao nhất của tập đoàn Kỳ thị.

Kỳ Xán: "...."

Chỉ trong chốc lát, tổng giám đốc đã nhanh chóng tiếp nhận và tiêu hóa sự thật mình có bệnh thần kinh ảo giác nghiêm trọng.

Thời Thính ngoan ngoãn an tĩnh ngồi ở một bên, không đọc sách nữa, mà quan sát vẻ mặt biến ảo khó lường của Kỳ Xán, ý đồ lý giải thế giới tinh thần của anh.

Cuối cùng kết luận:

— Sắc mặt anh ta kém như vậy, bị mình nói trúng rồi phải không, thật sự táo bón rồi?

"... " Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi đứng lên.

Xem ra thế giới nội tâm của anh, không hiểu rõ thân thể của anh — Mặc dù tinh thần của anh có vấn đề, nhưng thân thể không có. Hơn nữa anh tập thể hình quanh năm, ngày ăn ba bữa cơm, ăn uống thanh đạm.

Kỳ Xán nhéo thái dương của mình, ý thức được bản thân mình không cần phải giải thích những thứ này.

Nếu đã tự chuẩn đoán chính xác, anh cũng đã trấn định lại. Kỳ Xán ở địa vị cao nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua. Ảo giác mà thôi, không đủ làm anh sợ, huống chi nhân tố kí©h thí©ɧ ảo giác đang ở ngay tại trước mắt.

Ánh mắt đen kịt như biển sâu của anh rơi vào trên người Thời Thính.

— Nhìn tôi làm gì? Tôi đâu có quấy nhiễu anh!

— Trách không được hiện tại anh ta cho mình một loại cảm giác lúc nào cũng phát điên ...... Lần này anh ta trúng độc không hề liên quan tới mình, mình trong sạch an tĩnh ngồi ở chỗ này đọc sách, chuyện này rõ như ban ngày!!

Kỳ Xán nghĩ, âm thanh nghe ra đều có dấu vết để lần theo.

Vì vậy, anh bắt đầu giải thích tất cả những gì anh nghe được bằng logic cơ bản mới được chấp nhận.

"Bị tôi nói trúng?" – Đến từ phần tự nghi ngờ trong cấu trúc não của anh.

"Nhìn tôi làm gì?" – Đến từ sự chống cự lẫn nhau giữa lý trí và bệnh tật của anh.

"Đã trúng độc?" – Đến từ chứng hoang tưởng bị hại nghiêm trọng của anh, cùng với nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm.

"Trong sạch và yên tĩnh." – Xuất phát từ mong muốn của anh về sự yên tĩnh và an toàn.

Sau khi giải thích toàn bộ như vậy, tất cả đều hợp lý.

Chỉ cần có thể tự mình phân tích, cho dù là thế giới tinh thần của anh xảy ra vấn đề, anh cũng hoàn toàn có thể tự khống chế.

Rốt cục vết nhăn giữa lông mày Kỳ Xán cũng giãn ra.

Thì ra là thế.

Thời Thính: ? Anh ta vui cái gì.