Đối diện giá treo là một chiếc giường đôi bằng sắt uốn, trang trí bằng hoa văn châu Âu phức tạp, nhưng lớp sơn đen u ám bao phủ khiến nó không khác gì chiếc giường dành cho các nghi lễ rùng rợn.
Lâm Tích dừng bước, đôi mắt mở to kinh hoàng. Cậu không thở nổi.
Hắn đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ chờ cậu đến để tra tấn.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, cậu điên cuồng vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Nhϊếp Bắc Huyền.
Phải chạy thoát, bằng mọi giá!
Đột nhiên, hắn buông tay. Cảm giác như hắn cố ý thả cậu ra.
Không nghĩ ngợi nhiều, Lâm Tích quay người bỏ chạy, lao về phía cửa.
“Gâu gâu gâu!”
Con chó sói lập tức bật dậy, lao về phía cậu, gầm gừ, sẵn sàng tấn công.
Lâm Tích khựng lại, chân suýt bị hàm răng sắc nhọn của nó cắn trúng. May mà cậu phản ứng nhanh, nếu không, hậu quả chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Con chó chắn ngang đường, không thể chạy thoát.
Khi nhận ra điều đó, Nhϊếp Bắc Huyền đã chậm rãi bước tới sau lưng cậu, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy, khiến từng sợi tóc trên người cậu dựng đứng.
Hắn giữ lấy cổ tay cậu, kéo trở lại, như kéo một con búp bê gỗ không có hồn.
Lâm Tích lạnh toát, cơ thể cứng đờ, chỉ biết ngoan ngoãn để hắn lôi đến trước giá treo dụng cụ.
Hắn nhặt lên một con dao nhỏ, lưỡi cong, sáng bóng, cẩn thận ngắm nghía. Hắn nâng cằm Lâm Tích lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng đến rợn người:
“Đôi mắt này đẹp thật, nếu phải móc ra, thì hơi tiếc nhỉ.”
Hắn cười nhạt, tiếp tục: “Nhưng mà, tôi đã hứa với cậu rồi. Đàn ông, đã nói là phải giữ lời. Cậu nói xem, có đúng không?”
Giọng điệu hắn nhẹ tênh, nhưng từng lời như lưỡi dao cứa vào lòng.
Lâm Tích run rẩy, răng va lập cập, đôi mắt sợ hãi nhắm chặt lại.
Không khí trở nên im lặng đến nghẹt thở, như bị bóng tối và nỗi sợ xâm chiếm hoàn toàn.
Lâm Tích có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và đầy u ám của Nhϊếp Bắc Huyền đang chăm chăm nhìn mình. Cậu thậm chí còn như “nghe thấy” tiếng cười khẩy nhè nhẹ, đầy giễu cợt của hắn.
Đúng lúc đó, hắn nhẹ nhàng kéo cậu về phía chiếc giường.
Lâm Tích hoảng hốt trợn tròn mắt, nỗi sợ như một tảng đá lớn đè nặng lên tim, nghiền nát mọi phòng tuyến tâm lý yếu ớt của cậu.
Cậu bắt đầu giãy giụa điên cuồng, tiếng khóc nấc nghẹn ngào vang lên không dứt.
Nhưng tất cả chỉ khiến Nhϊếp Bắc Huyền thêm bực bội. Hắn bất ngờ vung tay, ném cậu xuống cạnh giường. Do lực quăng mạnh mẽ, Lâm Tích ngã sấp mặt lên giường, hoàn toàn mất thăng bằng.
Không đợi cậu kịp ngồi dậy, hắn đã lao đến, lột phăng chiếc áo vest trên người cậu và quẳng xuống đất. Chỉ vài động tác, Nhϊếp Bắc Huyền đã kéo cậu đang không ngừng vùng vẫy lên giường, hoàn toàn áp đảo.
[Phần bị lược bỏ, xin vui lòng tự hình dung].
Lâm Tích bị những hành động tiếp theo của Nhϊếp Bắc Huyền dọa cho sợ hãi đến cực độ. Cậu ra sức vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi cái vòng kìm kẹp đó.
Nhưng đến cuối cùng, lưỡi dao lạnh lẽo mà hắn từng hăm dọa lại không hề gây tổn thương đến cậu.
Ngược lại, đôi môi mỏng nóng bỏng của Nhϊếp Bắc Huyền lại phủ kín lấy cậu, khiến cậu không cách nào phản kháng.
Trong ánh sáng lập lòe của đèn cảm ứng, bóng tối và ánh sáng thay nhau bao trùm căn phòng. Tiếng thở dốc nóng bỏng hòa quyện, hai con tim như những ngọn lửa đang cháy bừng bừng, bám lấy nhau không rời.
Khi Lâm Tích tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã sáng bừng.
Cậu mệt mỏi mở mắt, đôi đồng tử lờ mờ nhìn qua cửa sổ kính sát đất, ánh mặt trời trong vắt tràn ngập khắp căn phòng.
Cậu không kìm được suy nghĩ: Mình thật sự còn sống để thấy ánh mặt trời hôm nay.
Xung quanh vô cùng quen thuộc, nhưng rõ ràng đây không phải căn hầm tối tăm đáng sợ tối qua.
Đêm qua, cậu đau đớn đến mức kiệt sức và ngất lịm, hoàn toàn không biết Nhϊếp Bắc Huyềnđã đưa cậu về phòng ngủ từ lúc nào.