Cậu cũng không hiểu tại sao tất cả đều rời đi, chỉ để lại mình cậu.
Là cơ hội chạy trốn sao?
Nghĩ vậy, cậu quay người bước về phía cửa kính, hy vọng khi Gầy Nhọm và nhóm kia đi xa, mình có thể lén bỏ trốn.
Nhưng chưa kịp chạm vào cánh cửa, một bàn tay thô bạo từ phía sau túm lấy cánh tay cậu, kéo cậu về phía sau một bước.
Cậu quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn người vừa giữ mình lại.
Đó là một chàng trai trẻ, khoảng hai mươi tuổi, cả người nồng nặc mùi rượu. Hắn lảo đảo, cầm chai bia trong tay, loạng choạng đứng không vững, nhưng vẫn nở nụ cười trơ tráo.
“Này, định chạy đi đâu? Đây chẳng phải thằng câm ăn trộm thông tin của Nhϊếp tổng sao? Mọi người, nhìn xem này!”
Lâm Tích nhận ra người này – Trịnh Phá Hiểu, một trong đám bạn ăn chơi của Phó Tử Tuân, nổi tiếng là một kẻ không ra gì.
Phó Tử Tuân cũng ở đây? Vậy… Nhϊếp Bắc Huyền có mặt không?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, cơ thể cậu lập tức cứng đờ.
Ánh mắt cậu quét qua nhóm người trong phòng. Những gương mặt quen thuộc đều đang nhìn cậu với ánh mắt chế nhạo, khinh bỉ.
“Đúng là hắn! Trốn bao lâu nay, cuối cùng cũng tự dâng mình lên tận cửa, ha ha!”
“Cái bộ đồ này, đúng là hợp làm kẻ bán thân! Hắn làm ba mình phá sản, giờ lại tới đây để kiếm sống, đúng là không biết nhục nhã là gì!”
Những lời chế giễu ấy như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Lâm Tích, khiến cậu đau đớn đến không thở nổi.
Khi Trịnh Phá Hiểu nâng chai bia lên, chuẩn bị dội tiếp xuống đầu cậu, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“Đủ rồi.”
Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.
Lâm Tích run rẩy ngẩng đầu, chỉ thấy một đôi giày da cao cấp bước chậm rãi về phía mình. Những bước chân ấy như áp lực vô hình đè lên l*иg ngực cậu, khiến cậu càng thêm hoảng loạn.
Cậu không dám nhìn, nhưng cậu biết – người đó là Nhϊếp Bắc Huyền.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Tích bị Nhϊếp Bắc Huyền không chút do dự vác thẳng ra khỏi quán bar, nhét vào chiếc Maybach màu đen.
Khi phần lưng và mông tiếp xúc với ghế da mềm mại, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi nơi này, với cậu, chẳng có gì khiến cậu hạnh phúc hơn thế.
Tuy nhiên, cảm giác ấy chỉ kéo dài vài giây. Khi Nhϊếp Bắc Huyền bước vào xe, đóng sầm cửa lại, không gian nhỏ hẹp lập tức tràn ngập áp lực vô hình, khiến lòng cậu lạnh toát.
Cậu có thể sống sót qua đêm nay không?
Xe chưa kịp khởi động, Lâm Tích đã nhanh tay kéo khóa cửa, định nhân cơ hội trốn thoát.
Nhưng vô ích. Cánh cửa bất động, khóa đã bị vô hiệu hóa.