Gầy Nhọm dẫn Lâm Tích vào một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang tầng một, vốn là phòng nghỉ cho nhân viên. Hắn lôi ra một bộ đồ đồng phục lòe loẹt, rẻ tiền, ném cho cậu và ra lệnh: “Thay đi.”
Lâm Tích nhìn bộ đồ, ánh mắt hiện lên sự xấu hổ lẫn chán ghét. Cậu không muốn mặc thứ đó.
Nhìn thấu thái độ của cậu, Gầy Nhọm nhếch môi đe dọa: “Muốn mặc hay muốn quay lại cho Báo ca xử lý? Tự chọn đi!”
Lâm Tích cắn môi, mặt đỏ bừng, chần chừ một lúc rồi miễn cưỡng mặc bộ đồ lên người.
Đến lần thúc giục thứ ba, cậu mới từ phòng thay đồ bước ra.
Gầy Nhọm đánh giá cậu từ đầu đến chân, cười thỏa mãn, sau đó kéo cậu ra đứng giữa hàng những thanh niên ăn mặc lố lăng khác, rồi dẫn tất cả tới phòng 818.
Trên hành lang mờ ảo, ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc ồn ào vọng khắp nơi, nhưng Lâm Tích chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi đang cuộn lên trong lòng.
Dẫu vậy, cậu vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội trốn thoát, thầm tính toán các khả năng trong đầu. Nhưng với thân hình mảnh khảnh, bị hai người đàn ông cao lớn kèm sát hai bên, ý định bỏ trốn trở nên quá xa vời.
Cậu chỉ còn cách hy vọng, khi vào trong phòng, mình có thể tìm được một khe hở để lặng lẽ biến mất.
Trong phòng 818, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, những dải sáng neon nhảy múa, tạo nên một bầu không khí hoang lạc và mơ hồ.
Những vị khách đang đắm mình trong tiếng nhạc điên cuồng, bên cạnh họ là những thanh niên cố gắng hết sức để lấy lòng, mỗi người ít nhất kèm hai “thiếu gia”.
Chỉ duy nhất Nhϊếp Bắc Huyền, lặng lẽ ngồi ở góc phòng trên chiếc ghế sofa đơn.
Bóng dáng cao lớn của anh toát lên sự cao quý, đầy quyền uy, nhưng cũng nguy hiểm đến khó lường. Đôi chân dài vắt chéo, tư thế tùy ý nhưng vẫn ngập tràn sự uy nghiêm.
Bên ngoài, anh là một người đàn ông hoàn mỹ: bộ vest thẳng thớm, cổ áo sơ mi hơi mở, để lộ chiếc cổ khỏe khoắn và xương quai xanh sắc sảo, nhưng trong đôi mắt sắc lạnh của anh, lại chất chứa bóng tối khó đoán.
Anh cầm một chai bia, mắt dán chặt vào cửa, từng ngón tay gõ nhịp đều đặn trên thành ghế, đầy vẻ bực dọc và chờ đợi.
Và khi cánh cửa ấy mở ra, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, giống như một con thú săn mồi đã xác định được con mồi của mình.
Cánh cửa bằng kính trà sang trọng của phòng VIP bị đẩy ra, vài cậu “thiếu gia” ăn mặc lòe loẹt, cử chỉ ẻo lả bước vào dưới sự dẫn dắt của Gầy Nhọm.
Ánh mắt Nhϊếp Bắc Huyền ngay lập tức dừng lại ở người đứng giữa đội hình – Lâm Tích.
Khuôn mặt cậu vẫn nhỏ nhắn, trắng trẻo và mềm mại, làn da như sương mai mỏng manh, sạch sẽ và tinh khiết. Cậu hoàn toàn khác biệt với những kẻ xung quanh, những cậu trai trang điểm đậm, ăn mặc sặc sỡ, hành động lẳиɠ ɭơ.
Cậu tựa như một thiên thần bị gãy cánh, rơi xuống địa ngục đầy gai góc, giữa bầy ma quỷ.
Nhưng điều khiến người khác khó chịu là bộ đồ trên người cậu – thứ trang phục lố lăng hoàn toàn không hợp với khí chất thuần khiết của cậu. Bộ đồ ấy còn phơi bày quá nhiều da thịt, khiến vẻ yếu đuối, gầy gò của cậu càng thêm nổi bật.
Cậu cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn bồn chồn kéo phần áo sơ mi nửa kín nửa hở, cố gắng che đi làn da đang phơi bày dưới ánh đèn.
Hành động ấy không chỉ không che giấu được, mà còn càng khiến người khác cảm thấy phiền muộn.
Nhϊếp Bắc Huyền nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự phức tạp khó diễn tả. Một sự khó chịu không rõ nguyên nhân dâng lên trong lòng anh, tựa như có thứ gì đó bị đυ.ng chạm mà chính anh cũng không hiểu nổi.