Báo ca to khỏe, vóc dáng vạm vỡ, còn Lâm Tích thì yếu ớt, nhỏ bé. Những nỗ lực giãy giụa của cậu trong vòng tay hắn chẳng khác gì một chú mèo con cào cấu chơi đùa.
Hắn bế Lâm Tích, cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể cậu, vừa bước tới cửa thì bất ngờ va phải một tên gầy gò, cao lêu nghêu đang chạy tới.
“Báo ca, ông chủ gọi anh qua ngay, hình như có chuyện gấp.”
Báo ca khựng lại, cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ, chỉ thấy mặt ông ấy đen như đít nồi, trông đáng sợ lắm. Anh mau qua đi.” Tên gầy cao trả lời, giọng có chút hoảng hốt.
“Thật mất hứng!” Báo ca thở dài, nhìn xuống Lâm Tích đang khóc nấc trong tay hắn như quả cà chua mềm nhũn. Cuối cùng, hắn đành buông cậu xuống, đặt cậu trên mặt đất rồi đẩy mạnh cậu về phía Gầy Nhọm.
“Trông cho kỹ, đợi tao quay lại rồi xử lý nó.”
Gầy Nhọm gật đầu lia lịa, cười nịnh bợ: “Yên tâm, Báo ca. Tôi sẽ bảo nó tắm rửa sạch sẽ, sẵn sàng đợi anh.”
Lúc này, tên gầy cao như sực nhớ ra điều gì, vội vàng nói thêm: “À đúng rồi, ông chủ bảo đưa thằng câm này xuống phòng 818 tiếp khách ngay, mấy thủ tục khác bỏ qua hết.”
“Cái gì?!” Báo ca trố mắt, đầy khó hiểu. “Nó mới tới mà đã phải làm luôn?!”
Điều này hoàn toàn trái quy tắc! Huống hồ, hắn còn chưa được “thưởng thức” gì.
Tên gầy cao cũng chẳng rõ lý do, chỉ lặp lại lời của ông chủ: “Ông ấy nói, Nhϊếp Bắc Huyềnđến, không biết nghe tin ở đâu mà biết chỗ mình có một thằng câm, nhất định đòi gặp nó.”
“Cái gì?! Nhϊếp Bắc Huyền, ông trùm giàu nhất Hải Thành?!”
Tên gầy cao gật đầu chắc chắn: “Đúng, chính là hắn ta.”
“Hắn ta đến đây làm gì?!” Báo ca há hốc miệng. Hắn có cảm giác như một vị đế vương cao cao tại thượng bất ngờ vi hành, ghé thăm nơi tầm thường này.
Nhϊếp Bắc Huyền, người chưa từng đến những chỗ như thế này, hôm nay lại xuất hiện ở đây? Đúng là quái lạ!
Gầy Nhọm hiểu ra ngay, bước đến gần Báo ca, giọng điệu càng thêm căng thẳng: “Báo ca, nếu ông chủ đã nói vậy, chắc chắn không sai đâu. Tôi nghe nói Nhϊếp Bắc Huyền là người tàn nhẫn, lạnh lùng, ghét chờ đợi nhất. Chúng ta nên nhanh chóng làm theo.”
Báo ca quay sang nhìn Gầy Nhọm, rồi lại nhìn Lâm Tích đang co rúm như một quả bóng mềm, vẻ tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt.
“Mẹ kiếp!” Hắn lẩm bẩm chửi rủa, nhưng không dám chậm trễ. Hắn biết rõ, dù là Báo ca hay cả ông chủ của họ, trước mặt Nhϊếp Bắc Huyền đều phải cúi đầu nhún nhường.
“Đưa nó đi! Nhanh lên!” Báo ca gầm lên, sau đó cùng tên gầy cao rời đi, để lại Lâm Tích trong tay Gầy Nhọm.
Lâm Tích không thể nghe được những gì vừa nói, mà những người kia lại quay lưng về phía cậu, khiến cậu chẳng thể nhìn thấy khẩu hình miệng. Cậu không biết họ đang lên kế hoạch gì, cũng không rõ bản thân sắp bị đưa đi đâu.
Duy chỉ có một điều khiến cậu nhẹ nhõm hơn đôi chút: gã đàn ông mặt đầy sẹo kia có lẽ tạm thời sẽ không quay lại.