Chương 18

Giọng nói của Nhϊếp Bắc Huyền vang lên, ngữ khí mang đầy trách cứ, nhưng lại thấp trầm và sâu sắc, ẩn chứa sự đau lòng mãnh liệt.

Lâm Đức Nghĩa như bừng tỉnh sau cơn mê, đột nhiên lớn tiếng:

“Họ Nhϊếp! Ban ngày ban mặt xông vào nhà người khác như vậy, anh làm gì ở đây?”

Nhϊếp Bắc Huyền không quay đầu lại, thậm chí chẳng buồn nhìn ông ta. Hắn chỉ chăm chú ngồi xuống mép giường, mắt vẫn dừng lại trên gương mặt sưng đỏ của Lâm Tích, lạnh lùng ra lệnh:

“Vả miệng.”

Ngay lập tức, mấy vệ sĩ áo đen hung thần ác sát lao tới. Chúng thành thạo bẻ tay hai vợ chồng ra sau, ép chéo, rồi thô bạo ấn cả hai quỳ xuống sàn nhà.

Đầu gối họ đập mạnh xuống nền, phát ra tiếng “đông” vang dội, đau đến mức cả hai vợ chồng nhe răng trợn mắt, miệng không ngừng rêи ɾỉ, kêu than.

Cao Lệ Quyên không cam lòng, vừa giãy giụa vừa la hét:

“Các người dám chạm vào tôi?! Có biết bà đây là ai không?! Đồ côn đồ! Đồ xã hội đen! Nhϊếp Bắc Huyền, đồ khốn nạn! Mày chạy đến nhà tao tác oai tác quái là ý gì?!”

Lâm Đức Nghĩa cũng không kém cạnh, giọng đầy giận dữ:

“Các người đang làm gì?! Ban ngày ban mặt xông vào nhà người ta đánh người như vậy, có còn pháp luật không?! Họ Nhϊếp, gần đây tôi với anh không thù không oán, anh dựa vào cái gì mà làm thế?! A——”

Bang——

Bang——

Bang——

Những tiếng tát vang dội, xen lẫn với tiếng kêu rên thảm thiết, dội lại trong căn phòng nhỏ, âm thanh dây dưa mãi không dứt.

Những vệ sĩ này đều là những lính đánh thuê chuyên nghiệp, được Nhϊếp Bắc Huyền chi tiền lớn thuê về. Từng trải qua mưa bom bão đạn, mỗi cú ra tay của họ đều nặng và chính xác, biết đánh chỗ nào để đối phương đau đến mức sống không bằng chết.

Càng giãy giụa, đòn đánh càng nặng. Từng cái tát vang lên chát chúa, như muốn làm rung chuyển cả căn phòng.

Một lúc sau, gương mặt nhỏ thon gầy của Cao Lệ Quyên đã sưng lên, bên trái như bị nhồi thêm nửa quả táo. Điều đặc biệt là vệ sĩ chỉ đánh một bên, còn bên kia vẫn lành lặn, khiến hai nửa gương mặt tương phản đến mức trông buồn cười, nhưng lại đáng sợ.

Lâm Đức Nghĩa thì “được” đối xử đồng đều hơn, cả hai bên mặt đều bị đánh sưng tấy. Nhưng chiếc mũi cao của ông ta lại trở thành nạn nhân vô tội, mỗi cú tát đều khiến nó bầm tím thêm. Chưa kể, máu mũi trộn lẫn với nước miếng chảy xuống cằm, nhỏ từng giọt xuống sàn, trông nhếch nhác vô cùng.

Có lẽ vì là đàn ông nên ông ta “được” các vệ sĩ chăm sóc kỹ hơn. Chỉ sau vài hiệp, gương mặt ông ta đã sưng húp, nhưng vẫn không thể sánh với cái mũi bị đánh đến mức gần như biến dạng.

Không khí trong phòng ngột ngạt, đầy những tiếng rêи ɾỉ đau đớn và tiếng thở dốc yếu ớt.