Nhϊếp Bắc Huyền ngồi trong xe, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh như dao. Bàn tay hắn siết chặt thành quyền, những ngón tay thon dài gõ liên tục lên cánh cửa xe, phát ra những tiếng cốc cốc đều đặn nhưng đầy bực bội. Hắn nhìn chằm chằm vào tín hiệu giao thông, từng giây nhảy qua trên bảng đếm ngược như đang trêu tức hắn. Cảm giác bực dọc xâm chiếm, hắn chỉ hận không thể đập nát cột đèn tín hiệu kia.
Hôm qua cậu vừa bị bán, vậy mà hôm nay đã chạy về nhà. Nghĩ đến những gì cặp vợ chồng rắn rết kia sẽ làm với Lâm Tích, một cơn giận dữ âm ỉ bùng lên trong hắn, khiến l*иg ngực như bị đè nặng.
Hắn rút điện thoại, giọng trầm thấp mang theo uy quyền:
“Soạn một bản thỏa thuận, 10 phút phải hoàn thành và gửi ngay lên xe cho tôi. Kiểm tra kỹ từng điều khoản.”
Ngừng một chút, hắn tiếp tục:
“Tìm một thợ khóa gần khu nhà Lâm Tích, bảo người đó có mặt trong vòng 10 phút. Nói rõ, phí dịch vụ gấp mười lần.”
Hai mươi phút sau, đoàn xe Maybach phanh gấp trước khu chung cư cũ kỹ.
Hắn bước xuống, gương mặt lạnh tanh, phía sau là hai mươi vệ sĩ áo đen đồng loạt bước theo. Từng bước chân dứt khoát, hắn dẫn đầu đoàn người, như một cơn bão lớn cuốn phăng mọi vật cản, lao thẳng lên tầng sáu.
Thợ khóa đã đợi sẵn ở cửa. Chỉ vài giây sau, cánh cửa được mở tung, để lộ ra một khoảng trống lạnh lẽo, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo quét khắp phòng khách.
Trống rỗng. Hoàn toàn im lặng.
“Mình đến muộn rồi sao?”
Trái tim hắn khẽ nhói lên một cái, đôi lông mày kiếm nhíu chặt, gân xanh nổi rõ trên bàn tay siết chặt.
Ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại ở một góc tường.
Máu!
Dòng máu đỏ tươi loang lổ, kéo dài từ góc tường thành hàng, dẫn thẳng đến cuối phòng ngủ.
Đột nhiên, từ phòng ngủ vọng ra tiếng nức nở yếu ớt:
“Ưm… ưm…”
Là giọng của Lâm Tích!
Một giọng phụ nữ the thé vang lên, mang theo sự lấy lòng rõ rệt:
“Khỉ ốm ca, đứa nhãi ranh nhà tôi chạy về rồi. Nếu tiện, anh phái xe qua đón nó về hộp đêm được không?”
Hắn nghe vậy, ánh mắt càng thêm tối sầm, giọng nói lạnh băng như cơn gió rét mùa đông:
“Để tôi xem ai dám động vào cậu ấy?!”
Ngay khi hắn dứt lời, cánh cửa phòng ngủ bị vệ sĩ đá tung ra, tạo thành một âm thanh rầm vang vọng. Một luồng khí lạnh ùa vào căn phòng nhỏ hẹp, mang theo cảm giác áp lực chết người.
Trong phòng ngủ, ba người hiện ra trước mắt hắn.
Lâm Tích nằm co ro trên chiếc giường đơn nhỏ xíu, cơ thể gầy gò bị quấn chặt trong tấm ga giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ, đôi mắt đỏ hoe, hốc mắt ướt nhẹp vì khóc quá nhiều. Đôi tai nhỏ cũng sưng tấy, hằn rõ vết ngón tay bạo lực.
Tấm ga giường trắng tinh vấy đầy vết máu đỏ thẫm, ánh lên dưới ánh đèn mờ nhạt, càng thêm chói mắt.
Dấu máu kéo dài từ phòng khách vào đến phòng ngủ, trên sàn nhà đầy rẫy dấu vết giằng co kịch liệt.
Cao Lệ Quyên đứng quay lưng về phía cửa, gương mặt bỗng cứng đờ khi nhìn thấy hắn. Bà ta vội hạ điện thoại xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Lâm Đức Nghĩa ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, điếu thuốc trên tay khựng lại. Ông ta ngây ngẩn, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào người đàn ông bước vào.
Hắn đứng đó, bóng dáng cao lớn bao phủ cả căn phòng chật chội. Gương mặt sắc lạnh, ánh mắt tối tăm như vực sâu, từng bước tiến lại gần Lâm Tích, bỏ ngoài tai ánh mắt sợ hãi của hai vợ chồng kia.
Hắn không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn thân hình gầy gò, bị quấn chặt như chiếc bánh chưng của cậu.
Dừng lại bên mép giường, hắn cúi xuống, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối bù trên trán Lâm Tích. Đôi mắt sắc lạnh bỗng dịu lại khi nhìn khuôn mặt sưng đỏ, đau đến không dám động đậy của cậu.
Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút trách cứ nhưng ẩn chứa sự đau lòng rõ rệt:
“Chạy xa như vậy để về nhà làm gì? Thành ra thế này, có đáng không?”