Chương 15

Trang viên nhà họ Nhϊếp, phòng ngủ chính.

Nhϊếp Bắc Huyền trở về, trên tay xách mấy túi quần áo nam kích cỡ nhỏ, tất và đồ lót mới mua. Khi bước vào phòng, điều đầu tiên hắn thấy là khay thức ăn trống rỗng đặt bên cạnh con chó sói và một căn phòng không người.

Trong nháy mắt, lửa giận bùng lên trong lòng, như ngọn núi lửa phun trào.

“Cậu ta lại chạy rồi!”

Hắn nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng quét qua khung cảnh vắng lặng.

“Tôi thật không nên mềm lòng. Đáng lẽ phải trói cậu ta vào giường!”

Không chậm trễ thêm giây nào, anh xoay người rời khỏi phòng, bước nhanh xuống lầu, lên xe.

Điện thoại vang lên, trợ lý cung kính báo cáo: “Thưa ngài, chúng tôi đã xác định được vị trí của cậu ấy. Cậu ấy đang ở nhà cũ, cùng với cha mẹ và anh trai.”

Nhϊếp Bắc Huyền gật đầu, cúp máy. Trong phút chốc, một đoàn xe Maybach rẽ sóng giữa dòng xe cộ, hướng về phía nhà họ Lâm như một cơn cuồng phong.

Nhà cũ của nhà họ Lâm.

Lâm Tích ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy đầu, đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng đan xen trong ánh mắt.

Mẹ cậu, Cao Lệ Quyên, gương mặt bầm tím, vừa nhặt lên một mảnh kính vỡ vừa nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Lại chạy đi đâu cả ngày? Đến giờ này mới vác mặt về nhà à?”

Bà ném mạnh mảnh kính sang một bên, bước đến trước mặt cậu, ánh mắt sắc như dao. Bà nhìn thấy vết bầm tím trên cổ cậu, một phần do đêm qua để lại.

“À, ra là đi tiếp khách rồi chứ gì? Tôi đã nói mà, gửi cái mặt đẹp này đến nơi đó chắc chắn kiếm được tiền. Haha… Không tệ.”

Nụ cười của bà đầy ác ý, giống hệt nụ cười của mụ tú bà chào đón một cô gái mới vào kỹ viện.

Bà vươn tay thô bạo túm lấy tai cậu, kéo mạnh.

“Tiền đâu? Nộp hết ra đây!”

Lâm Tích run rẩy, hai tay ôm lấy tai mình, đau đớn đến mức nước mắt không ngừng chảy. Hơi thở gấp gáp, cậu cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mẹ.

Nhưng lần này, ánh mắt cậu ngước lên, đầy uất ức, rồi cậu giơ tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói:

[Không có tiền.]

[Con cũng sẽ không đi đến nơi đó nữa. Mẹ đừng hy vọng.]

Cậu biết, cả nhà đều hiểu ngôn ngữ của mình, đó có lẽ là điều duy nhất khiến cậu cảm thấy chút an ủi trong cuộc sống tăm tối này.

Lâm Tích chưa bao giờ phản kháng mẹ mình như hôm nay, nhưng cơn giận dữ trong lòng đã vượt quá sức chịu đựng.

Cậu quay người, định trở về phòng thay đồ để chuẩn bị đi làm.

Nhưng chưa kịp bước, một lực đẩy mạnh từ sau lưng khiến cậu ngã nhào xuống sàn.