Lâm Tích vùng vẫy tuyệt vọng dưới thân Nhϊếp Bắc Huyền, cơ thể run lên từng đợt khi nhớ lại sự đáng sợ của đêm qua.
Cậu không ngừng nghĩ, nếu không bị Nhϊếp Bắc Huyền biến thành nhân trư, thì cũng sớm muộn gì bị hắn tra tấn đến chết trên giường.
Cậu muốn chạy trốn. Cậu cần cứu mạng!
Nhϊếp Bắc Huyền ép môi xuống môi cậu, nụ hôn cuồng nhiệt ngày một sâu hơn, trong ánh mắt của hắn lấp lánh du͙© vọиɠ đang trỗi dậy mãnh liệt. Nhưng khi hắn nhận ra Lâm Tích điên cuồng lắc đầu, đôi bàn tay nhỏ bé yếu ớt đẩy hắn ra, hắn khựng lại.
“Sao thế?”
Lâm Tích nức nở, hàng mi dài cong vυ"t run rẩy, ánh mắt sợ hãi xen lẫn cầu xin, nhưng cậu chỉ biết lắc đầu.
“Đau sao?” Đôi mắt phượng của hắn thoáng dao động, ánh lên chút dịu dàng hiếm hoi.
Lâm Tích chu môi, gật đầu lia lịa.
Nhϊếp Bắc Huyền thở dài, cúi người vùi mặt vào cổ cậu, hít sâu một hơi để trấn tĩnh. Sau đó, hắn đột ngột đứng dậy.
“Ngồi yên đấy, không được nhúc nhích.” Hắn ra lệnh, rồi quay người rời khỏi phòng ngủ.
Lâm Tích chớp mắt, nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần.
Cậu không biết hắn đi đâu, nhưng đây là cơ hội mà cậu không thể bỏ lỡ.
Chỉ có đồ ngốc mới ngồi im không làm gì.
Cậu nhảy khỏi giường, cơn đau nhói xuyên khắp cơ thể khiến cậu suýt rên lên. Nhưng không để ý, cậu rón rén, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, chạy dọc hành lang trống trải.
Tim đập loạn như trống dồn, từng bước chân của cậu vang lên khe khẽ trong không gian yên tĩnh.
Khi cuối cùng cũng đến được cầu thang, Lâm Tích mừng rỡ. Nhưng đúng lúc định chạy xuống, một bóng dáng lạnh lùng mang theo cơn gió lạnh thổi qua.
Nhϊếp Bắc Huyền từ hành lang bên cạnh bước ra, ánh mắt sắc như dao lập tức khóa chặt cậu.
Hắn cầm trong tay một hộp thuốc và bông băng, vẻ mặt lạnh lẽo như tảng băng, ánh mắt ánh lên sự giận dữ pha lẫn cảnh cáo.
“Muốn tôi bế em về hay tự đi?” Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy lực.
Lâm Tích cứng đờ người, cổ rụt lại như một chú chim non sợ hãi. Dưới ánh mắt sắc lạnh của Nhϊếp Bắc Huyền, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài quay người, bước từng bước nặng nề trở về phòng ngủ.
Trở lại giường, cậu nhảy lên, cuộn mình trong chăn như một cái kén.
Thoát ra thật khó quá!
Nhϊếp Bắc Huyền bước tới giường, nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi không nói lời nào, kéo phăng tấm chăn, lật cậu nằm úp xuống.
Lâm Tích hiểu hắn định làm gì, lần này cậu ngoan ngoãn không phản kháng.
Trong lúc bôi thuốc, Nhϊếp Bắc Huyền hơi dừng tay. Nhìn làn da bầm tím đầy dấu vết, ánh mắt hắn thoáng hiện lên chút xao động.
Sâu trong đáy lòng, hắn cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình.
Hắn cúi đầu, từng động tác nhẹ nhàng, cẩn thận. Bàn tay vốn quen với việc ký kết hợp đồng bạc tỷ giờ lại kiên nhẫn bôi thuốc cho một người.
Người đàn ông mà Hải Thành gọi là “diêm vương,” trong mắt thương trường là kẻ tàn nhẫn bậc nhất, giờ đây lại dịu dàng đến khó tin.
Lâm Tích nằm sấp trên giường, mặt vùi vào gối, má đỏ bừng, trái tim cậu nhộn nhạo. Dù bị trừng phạt, nhưng sự dịu dàng nhất thời này khiến cậu thoáng có cảm giác được yêu thương.
Nhưng cậu không dám mơ tưởng. Cậu tự nhắc mình rằng Nhϊếp Bắc Huyền hận cậu. Đừng mơ mộng, đừng ngu ngốc.