Không đợi cậu định thần, hắn đã tiến lại gần, giật phăng chiếc áo vest trên người cậu ném xuống sàn. Trong vài động tác nhanh gọn, hắn ép cậu xuống giường, bất chấp sự giãy giụa tuyệt vọng của cậu…
(Tác giả: Nội dung bị lược bỏ, xin tự tưởng tượng ~)
Lâm Tích bị những hành động sau đó của Nhϊếp Bắc Huyền làm cho nỗi sợ hãi càng ngày càng tăng. Cậu không ngừng chống cự, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích.
Đến cuối cùng, lưỡi dao sắc bén của hắn vẫn chưa hề làm tổn thương cậu một chút nào.
Thay vào đó, đôi môi lạnh lùng của Nhϊếp Bắc Huyền lại bất ngờ áp xuống, chiếm lấy đôi môi run rẩy của Lâm Tích.
Trong hầm rượu, ánh sáng từ hệ thống đèn cảm ứng mờ ảo, lúc sáng lúc tối, làm mọi thứ chìm vào không gian nửa tối nửa sáng đầy ám ảnh. Trong bóng tối, chỉ còn lại hơi thở dồn dập quấn lấy nhau, hai trái tim nóng bỏng như đang thiêu cháy mọi thứ, xoắn xuýt không rời…
Lâm Tích tỉnh dậy khi ánh sáng ban mai đã tràn ngập căn phòng.
Đôi mắt mệt mỏi khẽ mở ra, đập vào mắt cậu là cửa sổ lớn đón đầy ánh nắng. Từng tia sáng nhẹ nhàng lan tỏa khắp căn phòng, phủ lên không gian một vẻ dịu dàng, mơ màng.
Cậu không nhịn được mà tự nhủ: Mình thực sự còn sống để nhìn thấy mặt trời hôm nay.
Mọi thứ xung quanh quen thuộc đến lạ, nhưng đây không còn là căn hầm tối tăm, đáng sợ của đêm qua nữa.
Đêm qua, cậu đã đau đến mức kiệt sức và ngất lịm. Cậu hoàn toàn không hay biết mình được Nhϊếp Bắc Huyền đưa về phòng ngủ của hắn từ lúc nào.
Nằm nghiêng trên giường, cơ thể cậu như rã rời. Lưng cậu cảm nhận rõ ràng hơi ấm đang áp sát, cùng cánh tay nặng nề đang gác trên eo mình. Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua, cậu không khỏi rùng mình.
Một đêm dài khiến cậu như mất nửa mạng sống.
Nhϊếp Bắc Huyền quả thực hận cậu.
Nhưng hắn không dùng dao, không tra tấn cậu như những gì cậu đã tưởng tượng.
Chẳng lẽ hắn đang muốn nhục nhã cậu trước, sau đó mới bắt đầu trừng phạt thực sự?
Dù sao thì, bây giờ cậu vẫn còn một cơ hội để chạy trốn.
Căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đặn của người đàn ông phía sau, như một con sư tử đực đang ngủ say – nguy hiểm nhưng vẫn đang ngủ.
Lâm Tích cố gắng dịch chuyển cánh tay đang gác trên eo mình, từng chút một, hết sức nhẹ nhàng, hy vọng có thể thoát khỏi vòng tay hắn.
Nhưng đúng lúc cậu gần như thành công, cánh tay ấy bất ngờ cử động, siết chặt lấy vai cậu.
Tim Lâm Tích như ngừng đập, cậu sợ hãi đến mức cả người cứng đờ, chỉ lo rằng Nhϊếp Bắc Huyềnsẽ tỉnh dậy.
May thay, hắn chỉ cựa mình vài lần, điều chỉnh tư thế, ôm cậu chặt hơn một chút rồi lại ngủ tiếp.
Chờ thêm một lúc nữa, khi cảm thấy hơi thở của hắn trở lại đều đặn, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì phải đổi cách khác để trốn.
Cậu từ từ trườn ra khỏi giường, cố gắng không phát ra tiếng động. Đầu và vai cậu thoát khỏi vòng tay của Nhϊếp Bắc Huyền, cuối cùng cả người cũng ngồi thu lu trên tấm thảm cạnh giường.
Cảm giác lúc này như vừa trải qua một cuộc hành trình dài đầy nguy hiểm, nhưng cậu đã bước được một bước gần hơn với tự do.
Ngẩng đầu nhìn lên giường, thấy Nhϊếp Bắc Huyền vẫn không có động tĩnh gì, cậu thở phào, lòng mừng thầm.
Cậu đứng dậy, khẽ khàng cúi người, bất chấp cơn đau trên cơ thể, lặng lẽ tiến về phía cửa.
Chỉ đến khi gần chạm vào tay nắm cửa, cậu mới nhận ra mình không mặc quần áo.
Toàn thân cậu chỉ có duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ với họa tiết đôi cánh thiên thần.
Lúc này, cậu mới nhớ ra bộ đồ cậu mặc hôm qua đã bị Nhϊếp Bắc Huyền xé rách tan tành.
Chiếc quần này, cậu chưa từng thấy qua, cũng không rõ hắn đã mặc cho cậu từ lúc nào.
Nhưng không quan trọng. Cậu phải chạy.
Vừa bước thêm một bước, cậu chợt khựng lại.
Phía trước, trong ánh sáng mờ nhạt, xuất hiện bóng dáng Nhϊếp Bắc Huyền – hắn đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh, tựa như đã chờ đợi cậu tự chui đầu vào lưới.