Chương 1

Long Quốc, mùa thu.

Cái lạnh của mùa thu len lỏi vào màn đêm, thấm vào từng hơi thở.

Trong căn phòng ngủ mờ tối, không khí vừa mờ ám vừa nóng bỏng, cảm xúc dâng cao, cuốn lấy cả hai.

“Phù—”

Hai luồng hơi thở nóng bỏng quấn vào nhau, mồ hôi ấm áp rơi từng giọt.

“Đau vậy sao? Em giỏi chịu thật đấy!” Nhϊếp Bắc Huyền kẹp điếu thuốc trên tay, giọng nói trầm thấp đầy ý vị. Hắn rít một hơi, nhả ra làn khói mờ ảo, chậm rãi lướt qua khuôn mặt của Lâm Tích.

Trong làn khói mơ hồ, đôi mắt sâu thẳm của Nhϊếp Bắc Huyền ánh lên vẻ sắc bén ẩn hiện, tựa như một con thú săn mồi lạnh lùng.

“Nếu Lâm Đức Nghĩa – con cáo già đó – biết được con trai mình lại cùng đối thủ cạnh tranh của ông ta quấn quýt trên giường, không biết vẻ mặt sẽ đặc sắc thế nào nhỉ?”

Nhϊếp Bắc Huyền cười khẩy, giọng nói mang theo chút giễu cợt. Hắn lười biếng nâng tay, hờ hững lau những giọt mồ hôi trên trán Lâm Tích.

Lâm Tích chợt thấy tim mình thắt lại, tay bấu chặt, các đốt ngón tay trắng bệch. Cậu cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai Nhϊếp Bắc Huyền, che đi khuôn mặt đỏ ửng và cảm giác xấu hổ dâng trào.

Nhϊếp Bắc Huyền là người chơi bời đủ kiểu, mọi trò họ đều đã thử qua. Hôm nay, hắn bỗng dưng muốn thay đổi vai trò, muốn thử một lần khác biệt.

Lâm Tích không hiểu được suy nghĩ của hắn, nhưng cậu chỉ có thể nghe theo. Ai bảo cậu chính là người chủ động lao vào vòng tay hắn chứ?

Nửa năm qua, áp lực từ cha ngày càng lớn. Nếu hôm nay không lấy được tài liệu cơ mật của tập đoàn Hải Thịnh, cậu sẽ không thể tiếp tục mua thuốc cho em gái đang bệnh nặng.

“Đừng vội, từ từ thôi. Tôi sẽ chơi với em thật kỹ…”

Hai giờ sáng.

Nhìn người đàn ông đang say ngủ trên giường, Lâm Tích nhẹ nhàng đứng dậy, nhặt quần áo, rón rén bước ra khỏi phòng ngủ.

Cậu cẩn thận mặc đồ, bước đến cửa phòng làm việc kế bên. Nhập ngày sinh của Nhϊếp Bắc Huyền vào khóa cửa thông minh, tim cậu đập thình thịch.

“Rắc—”

Cánh cửa mở ra.

Trong sự yên tĩnh của trang viên, âm thanh này khiến toàn thân Lâm Tích lạnh toát. Cậu lập tức quay đầu nhìn lại.

Hành lang tối tăm, trống trải. Cánh cửa phòng bên vẫn im lìm.

Quay lại, cậu mở cửa bước vào trong. Không kịp thở phào, Lâm Tích lao nhanh đến két sắt, xoay mã khóa. Nhập mật mã mà cậu phải khổ sở lắm mới có được.

“Rắc—”

Một âm thanh khác vang lên, khiến cả người Lâm Tích nổi da gà.

Cánh cửa két mở ra, tập tài liệu cơ mật nằm ngay ngắn ở chính giữa.

Cậu vội vã đưa tay ra, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào, cậu bỗng khựng lại.

Lấy tài liệu này, cậu sẽ không còn đường quay lại.

Nhϊếp Bắc Huyền sẽ hận cậu đến chết.

Lâm Tích thở dốc, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Xin lỗi, anh A Huyền. Em phải cứu em gái mình.

Không chần chừ nữa, cậu cầm tài liệu lên, đóng cửa két lại, nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.

Bốn năm sau.

Mùa thu, tại câu lạc bộ Dạ Sắc ở ngoại ô phía Nam Hải Thành, ánh đèn neon rực rỡ, khách khứa đông đúc.

Nhưng ở sân sau, mọi thứ lại yên ắng đến lạ thường.

Trong một căn phòng nhỏ hẹp, Lâm Tích từ từ tỉnh lại. Đầu cậu đau như búa bổ, cả người yếu ớt không chút sức lực.

Nước lạnh nhỏ giọt từ trên đầu xuống mặt, rồi thấm vào áo, để lại một vết loang nhạt.

Cậu bị lạnh nước làm tỉnh.

Từ lúc uống ly sữa mẹ đưa, cậu không nhớ gì nữa, chỉ biết mình đã mất ý thức. Không rõ đã bất tỉnh bao lâu.

Trước mặt cậu là vài gã đàn ông to lớn, mặt mày dữ tợn. Bọn chúng nhìn cậu với ánh mắt như lũ sói đói, sẵn sàng lao vào xé xác con mồi bất cứ lúc nào.

Căn phòng nhỏ hẹp, ẩm thấp, chẳng có lấy một tia sáng tự nhiên. Trên trần chỉ treo một bóng đèn vàng yếu ớt, lắc lư phát ra ánh sáng leo lét.

Cánh cửa bị hai gã đàn ông lực lưỡng chặn lại, cơ hội thoát thân gần như bằng không.

Cơ thể Lâm Tích mảnh khảnh run lên bần bật, cậu co rúm lại, ánh mắt sợ hãi dõi theo từng hành động của bọn chúng.

Một gã đàn ông bước lên phía trước, ngồi xổm xuống, thô bạo nắm lấy cằm cậu.

“Đẹp đấy. Hàng hiếm thế này, đem huấn luyện kỹ càng, đảm bảo đắt khách!” Gã cười hài lòng.

Cậu gồng mình, tay run rẩy chỉ vào miệng, rồi ra hiệu mình không thể nói.

“À, một thằng câm?” Gã cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia thất vọng, nhưng lại chợt hứng thú. “Cũng thú vị đây!”

Lâm Tích không còn sức chống trả. Nước mắt cậu lặng lẽ rơi xuống, hòa vào nỗi đau và sợ hãi không lối thoát.