Chương 6: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
Một hôm, sau cơn giông, Ichtyan đang bơi ngoài biển cả. Khi ngoi lên mặt nước, anh chợt thấy một vật gì giống như một mảnh buồm trắng đang bập bềnh trên sóng. Anh bơi đến và rất ngạc nhiên nhìn ra đó là một cô gái. Cô bị buộc vào một mảnh ván. Cô gái xinh đẹp đã chết rồi sao? Ichtyan xúc động trước cảnh tượng này đến nỗi lần đầu tiên anh thấy thù địch với biển.
May mắn thay, cô gái chỉ bị ngất. Ichtyan đặt lại đầu cô cho ngay ngắn. Anh bám vào tấm ván rồi bơi vào bờ. Anh cố sức bơi thật nhanh. Ichtyan thì thầm với cô như với một chú cá bị nạn: “Cô hãy cố chịu đựng chút nữa”. Anh muốn cô mở mắt, nhưng lại ngại ngùng. Anh muốn cô tỉnh lại nhưng sợ cô kinh hãi. Hay là anh bỏ kính và chân nhái ra? Làm thế sẽ mất thời gian và khó bơi hơn.
Anh tiếp tục đẩy nhanh cô gái vào bờ. Khi chân chạm đất, anh bế cô gái lên bờ, cởi dây rồi đặt cô gái nằm xuống bóng mát của một bụi cây trên cồn cát. Anh làm hô hấp nhân tạo cho cô tỉnh dậy. Hình như mí mắt cô động đậy. Ichtyan áp tai xuống ngực cô và thấy tim khẽ đập. Cô còn sống. Anh muốn kêu lên vì sumg sướиɠ.
Cô gái hé mắt nhìn Ichtyan vẻ hoảng sợ. Cô nhắm mắt lại. Ichtyan vừa buồn vừa vui. Dù sao anh cũng đã cứu sống được cô. Giờ thì anh phải đi cho cô khỏi sợ. Nhưng sao có thể để cô nằm đây khi còn yếu như vậy? Đang suy tính, anh bỗng nghe thấy tiếng chân người chạy tới. Không thể chần chừ được, anh lao xuống nước, bơi về dãy đá ngầm, ngoi lên và nấp sau mỏm đá để quan sát.
Một người đàn ông da ngăm đen để ria mép, râu lưa thưa, đội mũ rộng vành, từ phía sau cồn cát chạy đến.
Hắn khẽ nói bằng tiếng Tây Ban Nha: “Nàng đây rồi!”. Gần tới chỗ cô gái, hắn bỗng quay ra nhảy xuống biển cho ướt hết người rồi mới chạy lên làm hô hấp nhân tạo cho cô. Hắn cúi xuống hôn cô, miệng lắp bắp điều gì có vẻ tha thiết lắm, Ichtyan chỉ nghe được lõm bõm: “ Tôi đã nói rồi mà cô cứ ương bướng không nghe... Cũng may là tôi đã buộc cô vào tấm ván...”
Cô gái mở mắt và nhổm dậy. Nét mặt cô vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên và giận dữ. Gã đàn ông vẫn nói thao thao và đỡ cô đứng dậy. Nhưng cô còn mệt lắm nên hắn lại phải đặt cô nằm xuống cát. Nửa giờ sau hai người mới bắt đầu đi được. Họ đi ngang qua những mỏm đá, nơi Ichtyan đang nấp.
Cô gái cau mày hỏi lão kia:
- Chính ông đã cứu tôi đấy à? Xin cảm ơn. Cầu thượng đế ban phúc lành cho ông.
- Không phải thượng đế mà chỉ có cô mới có thể ban phúc cho tôi được thôi.
Cô gái làm như không nghe thấy câu đó. Cô im lặng một lúc rồi nói:
- Lạ thật. Tôi có cảm giác hình như lúc nãy có một con quái vật ở cạnh tôi.
- Tất nhiên đó chỉ là cảm giác. Mà cũng có thể đó là Con quỷ biển. Nó tưởng cô chết rồi nên muốn đến bắt cô đi đấy. Nhưng đi với tôi thì chẳng có ma quỷ nào dám động tới cô.
Gã đàn ông nọ nói dối với cô gái là chính hắn đã cứu cô. Nhưng Ichtyan không thể vạch trần bộ mặt bịp bợm của hắn ra được. Mặc hắn muốn làm gì thì làm, còn Ichtyan thì đã làm tròn nghĩa vụ của mình.
Hắn và cô gái đã khuất sau cồn cát mà Ichtyan còn nhìn theo mãi. Sau đó anh quay lại nhìn ra biển. Sao nó mênh mông và hoang vắng quá!
Sóng vừa quăng lên bãi cát một chú cá xanh bụng trắng bạc. Ichtyan đưa mắt quan sát. Xung quanh không có ai. Anh chạy ra cầm con cá ném xuống biển. Nó bơi đi, nhưng chẳng hiểu vì sao Ichtyan vẫn buồn. Anh thơ thẩn trên bờ biển vắng lặng và nhặt những chú cá thả xuống nước, việc làm này làm anh quên dần nỗi buồn đi. Ichtyan lại tươi tỉnh như xưa. Anh lang thang như vậy cho tới xẩm tối, thỉnh thoảng mới ngâm mình xuống nước khi mang của anh bị ngọn gió ven bờ làm nóng lên và khô đi.
Sanvator quyết định không mang theo Christo lên vùng núi lần này. Christo phục vụ Ichtyan rất tốt. Hắn mừng rỡ vì vắng Sanvator, lão có thể gặp Bantasas một cách thoải mái hơn.
Christo đã kịp báo cho Bantasas biết rằng lão đã tìm ra Con quỷ biển. Chỉ còn việc nghĩ kế bắt Ichtyan đi thôi.
Christo hiện đang ở trong ngôi nhà nhỏ quét vôi trắng có dây leo và rất thường gặp Ichtyan. Hai người nhanh chóng kết thân với nhau. Vì bị tách rời khỏi xã hội loài người nên Ichtyan quấn quít với Christo và nghe hắn kể những chuyện trên mặt đất. Ichtyan hiểu biết cuộc sống biển cả hơn bất cứ nhà bác học lừng danh nào. Anh thuật lại cho Christo nghe về những bí mật của đại dương. Anh nắm được một số khái niệm về thiên văn học, động vật học. Nhưng anh ít hiểu biết về con người. Anh chỉ biết qua loa về các giống người trên trái đất, về lịch sử các dân tộc. Còn các quan hệ chính trị kinh tế của con người thì anh không biết hơn một đứa trẻ năm tuổi.
Ban ngày, khí trời oi bức, Ichtyan chui xuống hang đá ngầm rồi bơi ra biển. Anh chỉ trở về khi trời đã đỡ nóng và ở đó tới sáng. Nhưng nếu trời mưa hay có bão biển thì anh ở nhà cả ngày. Khi trời ẩm ướt thì dù ở trên cạn, anh vẫn thấy dễ chịu.
Ngôi nhà xinh xằn chỉ có bốn phòng, Christo ở một phòng gần bếp. Bên cạnh là phòng ăn, phía ngoài là một thư viện lớn. Ichtyan biết tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh. Phòng cuối cùng lớn nhất là nơi Ichtyan ngủ. Chính giữa phòng là một hồ nước. Giáp tường là một cái giường. Đôi lúc Ichtyan ngủ trên giường, nhưng anh thích ngủ trong hồ nước hơn. Trước khi đi, Sanvator có ra lệnh cho Christo bắt Ichtyan mỗi tuần ngủ ít nhất ba đêm trên giường. Tối đến, Christo vào phòng Ichtyan và làu bàu như một bà vυ" già nếu anh không chịu ngủ ở giường.
- Nhưng ngủ dưới nước tôi thấy dễ chịu và tiện hơn nhiều. – Ichtyan phản đối.
- Bác sĩ ra lệnh cho cậu phải ngủ ở giường. Cậu phải vâng lời chứ!
Ichtyan gọi Sanvator là cha, nhưng Christo nghi ngờ mối quan hệ cha con này. Da mặt và tay Ichtyan khá trắng có lẽ vì ngâm nước nhiều. Còn khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa, cặp môi mỏng, đôi mắt to và sáng là đặc điểm của người Araucan. Christo rất muốn xem màu da ở người Ichtyan, nhưng anh lại khoác một bộ áo giáp bên ngoài.
- Đi ngủ mà cậu không cởϊ áσ ngoài ra à? – Christo hỏi Ichtyan
- Cởi làm gì? Nó chẳng làm phiền gì tôi, ngược lại có nó rất tiện. Nó không cản trở sự hô hấp của mang và da, mà lại có tác dụng bảo vệ rất tốt. Răng cá mập và dao nhọn cũng không chọc thủng được bộ giáp này.
- Thế cậu đeo kính và manh bộ chân nhái này làm gì? – Christo xem bộ chân kỳ dị để gần giường. Chúng làm bằng cao su màu xanh lá cây nhạt, ngón được kéo dài ra và có màng nối với nhau. Ngón chân dài hơn ngón tay.
- Bộ chân này giúp tôi bơi nhanh. Còn kính là để bảo vệ mắt phòng khi sóng to cuốn cát từ đáy biển lên. Không phải lúc nào tôi cũng đeo kính, nhưng dưới nước mà thiếu nó thì xung quanh mù tịt cả. – Ichtyan mỉm cười nói tiếp. – Khi tôi còn bé, đôi lúc cha tôi cho tôi đi chơi với bọn trẻ ở vườn bên. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy chúng bơi bằng chân tay không trong hồ nước. Tôi hỏi: “Sao các cậu có thể bơi mà không cần chân nhái vậy?” Chúng chẳng hiểu chân nhái là cái gì vì tôi không bao giờ bơi trước mặt chúng cả.
- Thế cậu vẫn bơi ra vịnh đấy à? – Christo tò mò hỏi.
- Tất nhiên. Nhưng tôi ra bằng con đường ngầm ở phía bên. Có một bọn người độc ác chăng lưới suýt bắt được tôi. Bây giờ tôi phải rất thận trọng.
- Hừm ... thế có nghĩa là có một đường hầm khác thông ra vịnh?
- Có đến mấy đường! Rất tiếc là bác không thể bơi ngầm dưới nước cùng với tôi. Tôi sẽ cho bác xem nhiều vật lạ. Vì sao người ta không sống được dưới nước nhỉ? Tôi với bác sẽ dạo chơi dưới biển bằng chú ngựa biển của tôi.
- Ngựa biển à? Ngựa biển là cái gì?
- Là cá heo. Tôi đã huấn luyện nó. Con cá tội nghiệp! Một hôm bão biển quăng nó lên bờ, vây nó bị gãy. Tôi vất vả lắm mới kéo được nó xuống nước. Nhưng nó không bơi được nữa. Tôi bắt cá nuôi nó suốt một tháng ròng. Thế là nó quen và quấn quít tôi. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân. Những chú cá heo khác cũng biết tôi.Chơi đùa với bọn cá heo ngoài biển thật vui!... Dưới đáy biển cũng thú vị. Mình có cảm tưởng như đang bơi trong bầu không khí đặc, màu xanh biếc và tĩnh mịch. Thân người lâng lâng, thoải mái và ngoan ngoãn vâng theo mỗi động tác của mình... Tôi có rất nhiều bạn dưới biển. Tôi cho chúng ăn cá con. Tôi đi đâu chúng cũng đi theo hàng đàn.
- Vậy còn kẻ thù thì sao?
- Kẻ thù cũng có. Đó là cá mập và bạch tuộc. Nhưng tôi không sợ chúng, tôi có dao.
- Nhưng nếu chúng đến bất ngờ thì cậu làm thế nào?
- Tôi nghe thấy chúng từ xa.
- Dưới nước cậu cũng nghe thấy sao? – đến lượt Christo ngạc nhiên. – Khi chúng lặng lẽ lẻn đến cậu cũng biết à?
- Đúng vậy. Có gì khó hiểu đâu? Tôi nghe bằng tai và bằng cả người. Vì cá làm nước chấn động, và những chấn động đó truyền đi nhanh hơn chúng! Vì vậy chúng chưa tới tôi đã biết mà quay lại.
- Khi ngủ cậu cũng nghe thấy à?
-Tất nhiên.
- Nhưng bọn cá thì sao...
- Bọn cá chết không phải vì bị tấn công bất ngờ mà vì chúng không đủ sức chống lại kẻ địch mạnh hơn. Còn tôi thì mạnh hơn bất cứ loại cá nào. Bọn cá dữ cũng biết điều đó nên đâu dám bén mảng tới gần tôi.
Christo nghĩ thầm: “ Juritas có lý, để bắt được Con quỷ biển này thì dù tốn bao nhiêu cũng nên làm. Nhưng bắt được nó dưới nước chẳng dễ chút nào vì nó nghe được bằng toàn thân. Trừ trường hợp nó bị mắc bẫy. Phải báo cho Juritas biết mới được”.
- Thế giới dưới nước mới đẹp làm sao! – Ichtyan không ngớt lới ca ngợi. – Không, chẳng bao giờ tôi đổi biển cả lấy cái mặt đất ngột ngạt và đầy bụi của các ông đâu!
- Sao cậu lại nói mặt đất của chúng tôi? Cậu cũng sinh ra trên mặt đất này mà. Mẹ cậu là ai?
- Tôi không biết. – Ichtyan ngập ngừng. – Cha tôi bảo mẹ mất ngay sau khi sinh tôi.
- Nhưng nhất định bà là một phụ nữ bình thường chứ không phải cá.
- Có lẽ thế. – Ichtyan đồng ý.
- Vậy cậu cho tôi biết vì sao cậu đùa nghịch với đám dân chài, cắt lưới của họ và vứt cá của họ ra khỏi thuyền? – Christo cười lớn, nói.
- Vì họ bắt nhiều cá, quá mức họ có thể ăn được.
- Nhưng họ đánh cá để bán mà.
Ichtyan không hiểu. Christo giải thích
- Nghĩa là để người khác cũng có cá ăn.
Ichtyan ngạc nhiên:
- Người đâu mà đông vậy? Chẳng lẽ chim và thú trên mặt đất không đủ cho họ ăn hay sao mà họ phải mò xuống tận dưới biển?
- Giải thích cho cậu ngay một lúc rất khó. Thôi, đến giờ ngủ rồi. Cậu nhớ đừng ngủ trong hồ nước mà làm ông phiền lòng.
Sáng sớm hôm sau, hắn chẳng thấy Ichtyan đâu. Nền đá trong phòng bị ướt.
- Đêm qua lại ngủ trong hồ nước và bây giờ chắc ra biển rồi. – Hắn làu bàu.
Ichtyan trở về ăn sáng rất muộn. Dường như có điều gì buồn phiền, anh lấy nĩa chọc chọc miếng thịt bò và nói:
- Lại thịt rán!
- Tại sao là “lại”? – Christo nghiêm nghị tả lời. – Bác sĩ ra lệnh như vậy. Cậu ăn cá ngoài biển no rồi chứ gì? Cậu sẽ quên hẳn món thịt rá`n cho mà xem. Rồi lại ngủ trong hồ nước nữa. Nếu cậu không chịu ngủ giường, mang sẽ không quen với không khí trên cạn nữa. Lúc đó cậu lại kêu lên là đau hai bên sườn. Ăn sáng cũng rất muộn. Bác sĩ về tôi sẽ nói lại. Cậu chẳng biết nghe lời tí nào cả.
- Bác Christo, đừng nói với cha tôi! Tôi không muốn cha tôi buồn. – Ichtyan cúi đầu suy nghĩ. Anh ngước đôi mắt buồ lên nhìn Christo và nói tiếp. – Tôi vừa gặp một người con gái. Tôi chưa hề gặp ai đẹp hơn cô ta, ngay cả dưới đáy biển.
- Sao cậu cứ chê bai mãi cái mặt đất của chúng tôi? – Christo nói.
- Tôi đang cưỡi cá heo đi dọc bờ biển. Đến gần Buenos Aires thì gặp cô ta. Mắt cô ta xanh biếc, tóc vàng óng. Nhưng khi thấy tôi thì cô ta hoảng sợ bỏ chạy.
Ichtyan im lặng một lát rồi nói thêm:
- Có lần tôi đã cứu một cô gái sắp chết đuối ngoài biển. Hình như cô ấy cũng có mái tóc vàng. Tôi nhớ ra rồi... – Ichtyan ngẫm nghĩ rồi đến trước gương. Lần đầu tiên trong đời anh ngắm nghía mình.
- Thế cậu làm gì sau đấy?
- Tôi chờ mãi, nhưng cô ta không quay lại nữa. Bác Christo, chẳng lẽ cô ta chẳng bao giờ ra biển nữa sao?
Christo nghĩ: “Chuyện này có lẽ tốt đây!”. Trước kia, dù Christo có ca ngợi Buenos Aires đến đâu hắn cũng không thuyết phục được Ichtyan vào thành phố, tạo điều kiện cho Juritas bắt sống anh.
- Cô ta có thể không ra bờ biển nữa, nhưng tôi sẽ giúp cậu tìm. Cậu mặc quần áo vào rồi đi với tôi vào thành phố.
- Tôi sẽ gặp cô ta? – Ichtyan reo lên
- Ở đó có rất nhiều các cô gái. Có thể cậu sẽ gặp đúng cô ta đang ngồi ở bờ biển.
- Ta đi ngay thôi!
- Giờ thì muộn rồi. Đi bộ vào thành phố đâu phải chuyện dễ.
- Tôi sẽ cưỡi cá heo, còn bác thì cứ dọc bờ biển mà đi!
- Sao cậu nóng vậy! Sáng ngày mai chúng ta sẽ lên đường. Cậu sẽ bơi vào vịnh, còn tôi sẽ mang quần áo ra bờ chờ cậu. Thôi nhé, sáng sớm ngày mai.