Thời gian tươi đẹp từng chút trôi qua, đông qua xuân tới, vạn vật ngủ say dần dần tỉnh lại.
Thời tiết ấm lên, tiểu nhân ngư lại bắt đầu không thoải mái.
Đầu tiên là ban đêm ngủ không yên ổn, sau đó là ăn cái gì cũng cảm thấy ghê cổ, buồn nôn.
Kiều mệt mỏi dựa vào bàn, trán nóng lên, một bàn tay ấm áp chạm vào trán. Đối diện với ánh mắt lo lắng của thợ săn, Kiều chỉ nhẹ nhàng cười đáp: "Ta không sao ——"
Nói xong lại cúi đầu xuống muốn nôn.
Chu gấp gáp đặt tiểu nhân ngư lên giường, nhanh chóng ra ngoài tìm đại phu.
Đại phu cơ hồ là bị thợ săn khiêng tới. Đi vào phòng, tiểu nhân ngư đã ngồi dậy nhìn xa xăm, dường như đang ngẩn người.
"Kiều!"
Kiều hoàn hồn, nhìn thấy Chu và thầy thuốc đi phía sau, đôi mắt hơi cong lên, lộ ra ý cười nhợt nhạt.
"Có phải rất khó chịu không? Ta đã mời đại phu tới rồi. Đại phu, ngày mau tới xem y bị làm sao vậy."
Kiều gật đầu đáp lại ánh mắt cẩn thận của Chu, vươn tay để đại phu bắt mạch.
Một lúc sau, đại phu vuốt vuốt chòm râu, cười nói: "Chú mừng phu nhân, đây là hỉ mạch."
Khuôn mặt Kiều xinh đẹp, còn đẹp hơn rất nhiều nữ tử bình thường. Mái tóc đen mềm mượt xõa sau lưng, trong chốc lát đại phu cũng không nhận ra y là nam.
Chu hơi nao nao, lập tức mừng rỡ như điên.
Hắn quay đầu hỏi lại không ngừng: "Thật là hỉ mạch sao?!"
"Cực kì chính xác, là hỉ mạch không sai."
Khuôn mặt Chu tràn đầy ý cười, xoa hai má của tiểu nhân ngư nói: "Chúng ta có con..."
"Chúng ta có con rồi Kiều!"
Kiều cười khúc khích, tay dừng lại trên bụng, cảm thấy vui sướиɠ nhưng đồng thời cũng có chút không tưởng tượng nổi.
Y có con rồi.
Là của y và Chu, là đứa con chỉ thuộc về hai người.
Đại phu kê cho tiểu nhân ngư một ít thuốc bổ, cũng nhắc nhở Chu vài chuyện cần chú ý. Sau khi tiễn đại phu đi, thân thể căng thẳng của tiểu nhân ngư được Chu ôm vào ngực, trán chạm vào cằm đối phương, cả người nằm trong ngực nam nhân.
"Kiều, ta rất vui vẻ, chúng ta có con rồi."
Kiều cũng cười, hai má đột nhiên bị nâng lên, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh của Chu nhìn thẳng vào y, cẩn thận hỏi: "Kiều, em không vui sao?"
Kiều lắc đầu đáp: "Ta thật sự rất vui, bởi vì trong tộc chưa từng có giống đực mang thai."
Tiểu nhân ngư trừng mắt nhìn, lại nói: "Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy."
Chu hạ một nụ hôn lên môi tiểu nhân ngư, đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ liếʍ, sau đó lập tức lùi lại, nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt cho em."
"Dù là em hay đứa nhỏ trong bụng, hai người vẫn là người quan trọng nhất trên đời của ta."
Bàn tay Chu phủ lên bụng Kiều, trầm giọng nói: "Nếu nó không ngoan làm em khó chịu, chờ sau này nó ra đời rồi ta nhất định phải giáo huấn nó."
Kiều bật cười, gác đầu lên vai thợ săn, khóe môi cong lên.
Đứa nhỏ trong bụng đã được bảy tháng. Mấy tháng này thợ săn nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh tiểu nhân ngư không rời đi.
Chỉ là cấm dục đã lâu, Chu có thể chịu đựng nhưng tiểu nhân ngư lại khó nhịn ôm lấy đối phương, nói bản thân khó chịu.
Đại phu tuy là từng nói có thể sinh hoạt vợ chồng nhưng Chu sợ mình không cẩn thận sẽ làm tổn thương tiểu nhân ngư, vì thế nhịn một lần lại một lần, suýt chút nữa nghẹn tới nội thương.
Giờ phút này bàn tay thô ráp của Chu vuốt ve thân thể trắng nõn giống như phát sáng của tiểu nhân ngư.
Ngón tay thợ săn hơi dùng sức, hơi thở của tiểu nhân ngư dồn dập hơn, hai mắt phiếm hồng, dáng vẻ bị tìиɧ ɖu͙© giày vò đến khó nhịn.
Chu bị bộ dáng này của tiểu nhân ngư tra tấn đến mức hai mắt đỏ lên, ngón tay không khỏi đẩy nhanh tốc độ.
Kiều kêu lên một tiếng, con ngươi đen láy chợt co rụt lại, sau đó ánh mắt dần dần tan rã.
Trán tiểu nhân ngư toát đầy mồ hôi, Chu cũng không rút tay ra, hắn cảm nhận được trừu động làm người ta mất hồn, yết hầu phát ra tiếng thở gấp, cúi đầu dùng lưỡi liếʍ sạch mồ hôi trên trán tiểu nhân ngư.
"Kiều thoải mái sao?" Giọng nói ám ách của Chu.
Kiều cúi thấp nghẹn ngào kêu một tiếng, ngẩng đầu cắn một cái vào yết hầu của thợ săn, nhẹ giọng thì thầm: "Thoải mái..."
Chu nặng nề cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Em thoải mái ta liền khó chịu."
Tiểu nhân ngư hừ nhẹ thành tiếng, dùng đầu cọ cọ Chu làm nũng.
"Em nằm đây chờ một lát, ta đi lấy ít nước để em rửa sạch sẽ."
"Ừm..."
Giọng nói mềm nhẹ mang theo vài phần lười biếng, thợ săn nghe mà trong lòng rung động.
Chu hạ một nụ hôn trên trán tiểu nhân ngư: "Ta yêu em."
Tiểu nhân ngư cười ngọt ngào trả lời: "Ta cũng yêu huynh."
Chu biết cả đời này hắn không thể rời xa tiểu nhân ngư.