Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!!

Chương 92: Tinh Tinh có xấu xí không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Đậu

Vết thương ở đuôi của Lộ Tinh đã được Phó Trạch xử lý xong, cũng may là xương cụt không bị gãy, nếu không thì Lộ Tinh thảm rồi.

Bây giờ Lộ Tinh vẫn duy trì trạng thái của người cá, tạm thời không thể khôi phục hình người.

“Để tôi kiểm tra một chút.” Triệu Húc Nghiêu đeo găng tay cao su vào.

Đây không phải lần đầu tiên Lộ Tinh gặp Triệu Húc Nghiêu, mặc dù hắn là bác sĩ nhưng cậu cũng không sợ lắm.

Phó Thâm cẩn thận vén chăn che phần đuôi cá của Lộ Tinh lên, Lộ Tinh vặn người để xem đuôi mình hiện tại như thế nào. Nhưng tầm mắt nhìn quá thấp khiến cậu không thể nhìn thấy gì cả.

Phó Thâm lùi ra, nhường chỗ cho Triệu Húc Nghiêu.

Triệu Húc Nghiêu cau mày, trước khi hắn tới Phó Trạch đã nói với hắn là đuôi Lộ Tinh bị thương nghiêm trọng, nhưng hắn không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức độ này.

Vảy ở đuôi cá bị cạo đi rất nhiều, thậm chí có nơi dù vảy bao phủ nhưng cũng có thể thấy rõ vết máu tích tụ chồng chất dưới đống vảy.

Nhìn vẻ mặt của Triệu Húc, tim của Phó Thâm nghẹn lại.

Triệu Húc Nghiêu cẩn thận kiểm tra đuôi cá của Lộ Tinh một lần rồi mới mở miệng nói.

“Thật sự rất nghiêm trọng.”

“Có điều vì là người cá biển sâu, nên có thể phục hồi được rất nhanh”.

Nghe xong lời này của Triệu Húc Nghiêu, Phó Thâm và Lộ Tinh đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Quả thực, cơ thể của Lộ Tinh có khả năng hồi phục rất mạnh. Trước đây cậu bị ngã cầu thang, cả người đầy vết thương, đến bây giờ đã hoàn toàn lành lặn và cũng không để lại một vết sẹo nào.

“Tôi sẽ kê một số thuốc bôi ngoài”.

“Đến giờ thì bôi vào vết thương là được.”

“Ngoài ra, xoa bóp đuôi với lượng thích hợp để ngăn ngừa hoại tử ở đuôi.”

“Ừ, cảm ơn bác sĩ Triệu.” Triệu Húc Nghiêu dặn dò một lúc, Phó Thâm đồng ý.

“Phó thiếu khách khí rồi.” Triệu Húc Nghiêu đẩy mắt kính, “Phó thiếu, sau này phải cẩn thận hơn mới được.”

Phó Thâm hổ thẹn…… Lần này Lộ Tinh xảy ra chuyện suy cho cùng vẫn là do anh bảo vệ không tốt.

Triệu Húc Nghiêu còn việc khác phải làm, cho nên đi trước một bước.

Phó Trạch không đi, anh còn phải kiểm tra cổ họng của Lộ Tinh.

Bây giờ Lộ Tinh có thể nói chuyện được, nhưng phát âm vẫn còn hơi ngọng, giọng nói còn thô.

“A ~”Một tay Phó Trạch cầm đèn, tay kia cầm dụng cụ kiểm tra thăm dò vào miệng Lộ Tinh.

Lộ Tinh cố nén cảm giác của dị vật xâm nhập, phối hợp với động tác của anh.

Phó Trạch không muốn để Lộ Tinh khó chịu quá lâu, đẩy nhanh tiến độ kiểm tra, kết thúc cuộc kiểm tra hơn nửa phút cũng khiến Lộ Tinh chịu giày vò.

“Khôi phục không tệ, nhưng bây giờ vẫn phải ít nói chuyện lại” Phó Trạch cất công cụ kiểm tra đi, “Đừng quá vội vàng, nếu không sẽ phản tác dụng”.

Lộ Tinh ngoan ngoãn gật đầu.

“Mẹ mua vé máy bay về nước sáng nay, chắc tầm buổi tối sẽ đến bệnh viện.” Phó Trạch vỗ vỗ vai Phó Thâm, nhắc nhở anh chuẩn bị sớm một chút.

Phó Thâm cũng không quá kinh ngạc, chuyện lớn như vậy muốn gạt Hứa Viện rất khó. Tuy nhiên, Phó Thâm cũng không dám tiết lộ tin tức cho hai ông bà bên kia, sợ bọn họ bị kí©h thí©ɧ.

“Anh có việc đi trước”.

Phó Trạch rời đi.

Phó Thâm liên lạc với quản gia nhờ ông dặn dò nhà bếp làm chút đồ ăn thanh đạm đưa đến đây, chắc là Lộ Tinh sắp đói bụng rồi.

“Chồng ơi, em muốn ăn kẹo.” Lộ Tinh co rúm dưới chăn nhỏ giọng nói chuyện với Phó Thâm, vẫn luôn trông mong nhìn anh vì sợ anh sẽ từ chối.

Lộ Tinh thấy trong miệng mình đắng ngắt, trên người lại đau, khiến cậu rất khó chịu, cho nên cậu muốn ngậm kẹo cho thoải mái một chút.

Đương nhiên Phó Thâm không nỡ từ chối cậu, anh sờ vào túi áo khoác tìm thấy mấy viên kẹo. Vị trái cây, vị sô cô la, kẹo sữa… Đều là một số hương vị bình thường Lộ Tinh thích nhất.

Phó Thâm sợ lúc Lộ Tinh thèm ăn lại không có, thế nên trên người lúc nào cũng mang theo kẹo, ngay cả âu phục anh mặc đi làm cũng có thể tìm thấy vài viên kẹo.

Phó Thâm chọn một viên kẹo sữa có vị anh đào, cẩn thận bóc lớp vỏ bên ngoài rồi đút vào miệng Lộ Tinh.

Lộ Tinh nở nụ cười với anh.

Lộ Tinh vẫn dễ dàng thỏa mãn như trước, Phó Thâm không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, chuyện lần này cũng không gợi lên ký ức u ám trước của của cậu, cũng không khơi dậy nỗi sợ hãi của cậu đối với mọi người.

Sau khi ăn kẹo xong, tinh thần Lộ Tinh rất phấn chấn, túm lấy góc áo Phó Thâm hết xoa xoa rồi vò vò như vậy mới yên.

“Chồng ơi…”

Lộ Tinh đột nhiên gọi Phó Thâm.

Phó Thâm lập tức quan tâm nhìn cậu, sợ cậu có cái gì không thoải mái.

“Có phải hiện giờ Tinh Tinh… Cực kỳ xấu……” Lộ Tinh cúi đầu xuống nhìn đuôi cá của mình. Cậu không muốn để Phó Thâm nhìn thấy bộ dạng xấu xí không chịu nổi của mình, mà phá hủy diện mạo hoàn mỹ nhất trong lòng người mình yêu.

Đây thực ra cũng là một dạng bản chất của người cá, người cá từ khi sinh ra đã rất coi trọng cái đuôi của mình, coi nó như sinh mệnh, có được cái đuôi đẹp đối với người cá mà nói lại càng kiêu ngạo và tự tin hơn.

Vì vậy khi đuôi cá của họ bị thương hoặc phá hủy, sự tự tin của họ bị cắt giảm và thậm chí càng cảm thấy tự ti hơn.

Bây giờ Lộ Tinh chính là ở trong tình trạng như vậy.

Mãi đến tận vừa rồi cậu mới lấy hết can đảm hỏi Phó Thâm.

“Không đâu.” Phó Thâm biết con cá ngớ ngẩn này lại đang suy nghĩ lung tung.

“Nếu em xấu, thì anh sẽ xấu cùng em.” Phó Thâm gõ vào đầu Lộ Tinh ý bảo cậu đừng nghĩ đến những chuyện đó.

“Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện nữa” Phó Thâm che miệng Lộ Tinh lại, cẩn thận nghe theo lời của bác sĩ.

Lộ Tinh ngoan ngoãn cắn môi không nói.

Ngay sau đó quản gia đã mang đến bữa ăn bổ dưỡng.

Lộ Tinh tương đối kén ăn, những món dì làm đều là những thứ cậu thích. Phó Thâm đút cho cậu ăn từng chút từng chút một vì sợ cậu nghẹn, cũng không vội vàng mà rất kiên nhẫn.

Thấy Lộ Tinh ăn no, Phó Thâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Thật ra thì bản thân Phó Thâm vẫn chưa ăn gì, từ khi Lộ Tinh mất tích đến giờ anh chưa từng ăn một bữa cơm yên ổn. Cũng may Phó Thâm có tố chất thân thể tốt, nếu không thì đã ngã xuống.

Quản gia cũng rất chu đáo chuẩn bị thêm bữa tối cho Phó Thâm, có điều thức ăn của hai người khác nhau, đồ của anh nhìn dầu mỡ nhiều hơn, màu sắc tươi sáng hơn, không nhạt nhẽo như Lộ Tinh.

Phó Thâm còn chưa ăn, chỉ vừa mở nắp hộp thức ăn lên, Lộ Tinh vừa ngửi thấy thì đã bắt đầu nuốt nước miếng. Vẻ mặt khát vọng nhìn Phó Thâm chằm chằm, bộ dáng đáng thương đó khiến anh đau lòng.

Phó Thâm không cho phép Lộ Tinh nói chuyện, mặc dù cậu muốn ăn nhưng cũng không mở miệng hỏi anh.

Phó Thâm đóng nắp hộp thức ăn đưa lại cho quản gia, sau đó gắp lấy đồ ăn của Lộ Tinh để lại.

“Anh ăn cái này là được.”

Phó Thâm không đành lòng để Lộ Tinh thèm.

“Không, không cần! Tinh Tinh không muốn ăn.” Lộ Tinh vội vàng lắc đầu, “Không muốn ăn, thật sự không muốn ăn.”

Lộ Tinh nói xong còn cố ý lấy chăn che mắt lại, mắt không thấy tâm không thèm.

Phó Thâm bị động tác của cậu làm cho dở khóc dở cười, càng đau lòng hơn.

Phó Thâm lặng lẽ ăn hết thức ăn thừa của Lộ Tinh, còn dặn quản gia sau này cậu ăn cái gì thì anh ăn cái đó.

“Giờ thì phải nhịn.” Phó Thâm kéo Lộ Tinh ra khỏi chăn, “Muốn ăn ngon thì phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh, chờ em khỏe rồi thì ăn gì cũng được”.

Được Phó Thâm hứa hẹn, Lộ Tinh lại nở nụ cười.

Phó Thâm thật tốt, cậu thật sự rất thích, không chỉ thích kẹo mà còn thích anh!

Bên ngoài cửa sổ trời đã tối.

Hứa Viện vội vội vàng vàng đến bệnh viện.

Vừa thấy Lộ Tinh vết thương chồng chất nằm trên giường bệnh, Hứa Viện đau lòng hai mắt đỏ hoe, “Chuyện gì xảy ra thế này, để mẹ nhìn xem.”

“Con chăm sóc người như thế hả?” Hứa Viện quay đầu trừng mắt nhìn Phó Thâm, khá bất mãn với anh.

“Mẹ ơi….” Lộ Tinh học Phó Thâm cũng gọi Hứa Viện như vậy, Hưa Viện sững sờ, ánh mắt lại rơi vào Lộ Tinh.

Lộ Tinh lắc đầu với Hứa Viện, ý bảo bà đừng trách Phó Thâm, cũng đừng tức giận anh..

“Tinh Tinh – Con có thể nói được rồi?” Vẻ mặt Hứa Viện không thể tin nổi.

Lộ Tinh gật đầu, cười với bà.

“Anh nói khôi phục không tệ, nhưng vẫn tận lực ít nói chuyện”. Phó Thâm thích hợp giải thích.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Trên mặt Hứa Viện rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.

Hứa Viện không đi, đêm dần khuya, Lộ Tinh mệt mỏi nắm lấy bàn tay Phó Thâm ngủ thϊếp đi.

“Lần này lại xảy ra chuyện gì?” Hứa Viện gọi Phó Thâm sang một bên trầm giọng hỏi.

Phó Thâm không dám giấu diếm điều gì, một năm một mười kể lại sự việc xảy ra, kể cả lý do tại sao giám đốc Lưu lại bắt Lộ Tinh.

Hứa Viện ngay lập tức phản ứng lại.

Lần trước bà về nước, đã dẫn Lộ Tinh đến một bữa tiệc trà, lúc ấy phu nhân Lưu cũng ở đó, còn đến nói chuyện với bọn họ. Cả hai trò chuyện rất tâm đầu hợp ý, còn cùng nhau chia sẻ bí quyết chăm sóc da. Lúc ấy Hứa Viện rất kinh ngạc, phu nhân Lưu kia hơn năm mươi tuổi mà trông như mới tầm ba mươi.

Ai nghĩ đến lại sử dựng loại thủ đoạn điên rồ này.

Nói đến điều này, có lẽ lúc đó Lộ Tinh đã là mục tiêu theo doixn của con mụ đó.

Lòng người khó lường, bây giờ Hứa Viện nghĩ lại mà vẫn thấy sợ…..

“Mẹ, đêm nay vất vả cho mẹ ở đây chăm sóc Lộ Tinh, con có chuyện cần giải quyết.” Phó Thâm nói.

Hứa Viện lại khó chịu với Phó Thâm, vợ mình đã thành như vậy, còn tham công tiếc việc giống như Phó Bách bố anh.

“Còn chuyện gì quan trọng hơn vợ anh sao?”Trong lời nói Hứa Viện đầy bất mãn: “Công việc thì cứ giao cho cấp dưới là được rồi”.

“Không phải công việc gì cả.” Phó Thâm nhìn Lộ Tinh trên giường: “Đi giải quyết một ít việc riêng.”

Hứa Viện bỗng nhận ra Phó Thâm nói việc riêng ở đây là việc gì.

“Được rồi, yên tâm đi ở đây có mẹ lo”. Giọng điệu của Hứa Viện dịu đi.

Ban ngày Phó Thâm không dám đi, sợ Lộ Tinh ngủ dậy không thấy mình thì sợ hãi. Nên chỉ có thể chờ cậu ngủ say, anh mới đi xử lý đám bẩn tay kia.

Một nhà máy đổ nát ở ngoại ô.

Người đàn ông bị đánh đến non nớt nằm liệt trên mặt đất như con lợn chết nằm liệt trên mặt đất hét lên một tiếng rên thấu xương, cách ông ta không xa, một người đàn bà sợ hãi đến mức không ngừng cầu xin tha thứ. Trần Bình ném miếng vải cho vệ sĩ, vệ sĩ bóp chặt miệng bà ta hung hăng nhét vải vào miệng, giọng nói ồn ào cuối cùng cũng dừng lại.

“Phó tổng.” Trần Bình đón Phó Thâm, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.

Phó Thâm nhìn chằm chằm người đàn bà quỳ trên đất, gương mặt mụ ta méo mó dữ tợn, Phó Thâm càng không giấu được hân ý trong lòng. Chính vì khuôn mặt này mà Lộ Tinh phải chịu tội như vậy, hơn nữa theo lời kể của bác sĩ Ngô thì Lộ Tinh không phải là người cá đầu tiên mà bọn họa hãm hại, Phó Thâm thật sự hận thấu mụ!

Phó Thâm ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ ngầm hiểu nắm lấy tóc mụ ta.

Khi con dao thấp thoáng hiện ra trước mắt, phu nhân Lưu lắc đầu nguầy nguậy nhả miếng vải trong miệng ra, bò về phía Phó Thâm xin tha.

“Phó tổng, phó tổng xin hãy tha mạng!”

“Tha mạng cho tôi!”

Vệ sĩ lại khống chế mụ một lần nữa, động tác trên tay không hề do dự, cảm giác cắt đứt kèm theo máu nóng, phu nhân Lưu thét chói tai che mặt, máu tươi từ kẽ ngón tay tuôn ra, rơi xuống sàn biến thành bộ dáng quỷ dị.

Vệ sĩ trói chặt mụ lại rồi nhét miếng vải vào miệng, để mụ ta câm miệng.

Phó Thâm đưa mắt nhìn lại, ngồi xổm xuống nhìn cục trưởng Lưu trên đất.

Anh cái gì cũng không nói, trực tiếp cắm một con dao vào lòng bàn tay đóng đinh trên mặt đất.

“A!”

Đôi mắt đầy tơ máu của cục trưởng Lưu trong nháy mắt mở to, tiếng kêu thảm thiết kéo dài thật lâu, Phó Thâm chờ ông ta dừng hẳn rồi mới nói chuyện.

“Chuyện mình đã làm, nhất định phải trả giá đắt.”

Phó Thâm đứng dậy tháo găng tay da đen dính vết máu ném sang một bên, sau đó nói với Trần Bình nên đưa bọn họ vào.

Ngày hôm sau, giám đốc công ty người cá tham ô và nhận hối lộ, lợi dụng chức vụ quyền lợi để tạo điều kiện cho việc sát hại người cá gây xôn xao trên các tiêu đề truyền thông lớn. Hai vợ chồng họ Lưu trốn không thoát việc bóc lịch, cho dù có vào thì Phó Thâm chắc chắn cũng không để cho bọn họ yên.
« Chương TrướcChương Tiếp »