Chương 84: Phó tổng thế mà không được!!?

Edit: Đậu

“Cậu sợ tôi làm gì? Tôi sẽ ăn thịt cậu chắc?”

Vu Cố bị Tần Cao Dương khóa trong l*иg ngực, cả người không ngừng phát run khiến lửa giận của hắn sinh sôi lên. Nhưng động tác của hắn cũng không trở nên thô lỗ, chỉ là ôm chặt anh hơn.

Anh nghe thấy giọng của Tần Cao Dương, cả người run rẩy kịch liệt đôi mắt tràn đầy sợ hãi cùng nhát gan. Hắn đối diện với anh, cuối cùng cũng không nói một lời lấy bàn tay bao phủ lên đôi mắt khiến hắn tâm phiền ý loạn.

“Ngủ đi”. Tần Cao Dương dán sát bên tai Vu Cố nói.

Tần Cao Dương nhắm mắt lại, nhưng vẫn thức đến khuya cũng không ngủ. Bởi vì cả người Vu Cố phát run cho đến lúc nãy mới dừng lại.

Tần Cao Dương lấy bàn tay đang bao phủ đôi mắt anh ra, cuối cùng anh cũng ngủ thϊếp đi. Chỉ có lúc đang ngủ, Vu Cố mới có bộ dáng bình thường như lúc trước. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, dần dần rồi mới dám buông lỏng tinh lực.

Hắn ngủ muộn, nhưng lại dậy sớm hơn Vu Cố. Thói quen sinh hoạt thường xuyên làm cho đồng hồ sinh học của hắn sớm định hình.

Ánh mặt trời đầu xuân mềm mại, dừng ở trên mặt Vu Cố, mang theo vài phần biếng nhác. Tần Cao Dương tỉnh rồi nhưng không muốn đứng dậy, nhìn chằm chằm anh đang ngủ say thật lâu.

Vu Cố hơi hơi nhích người về trước, cách Tần Cao Dương càng gần hơn. Giống như đứa con non mới sinh, bởi vì thiếu cảm giác an toàn nên liều mạng đến gần chỗ ấm áp.

Vu Cố lại động một chút, Tần Cao Dương theo bản năng ôm eo anh, anh vẫn ngủ an ổn như vậy. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy rối loạn, bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi Vu Cố phát điện, lần đầu tiên không kháng cự tiếp xúc với hắn, không phát run, không có ánh mắt sợ hãi.

Nhưng thời khắc an ổn cũng không kéo dài bao lâu, Vu Cố bỗng nhiên bị giấc mơ dọa tỉnh. Ánh mắt sợ hãi đối diện với ánh mắt của Tần Cao Dương, giống như con thỏ sợ hãi đẩy hắn ra trốn sang một bên phát run.

“Đừng… Lại đây… Đừng đυ.ng vào tôi….” Buồn ngủ trên mặt Vu Cố hoàn toàn biến mất, ôm người ngồi ở đầu giường co mình thành một quả bóng,

Vừa rồi Tần Cao Dương vừa dâng lên một chút vui vẻ bị đánh nát triệt để.

Hắn ngồi dậy, ý vị không rõ nhìn chằm chằm Vu Cố ở đầu giường thật lâu. Sau đó mới xuống giường, biến mất khỏi phòng.

Vu Cố trộm ngẩng đầu lên một xíu, quét mắt quanh phòng. Phát hiện Tần Cao Dương không có ở đây, cơ bắp căng chặt mới dám thả lỏng.

Có điều chỉ một lát sau, hắn lại quay lại. Quần áo trên người đã thay đổi, giờ đang mặc trên người là quần áo ở nhà.

Tần Cao Dương từng bước tới gần, Vu Cố muốn trốn, liên tục lui về đầu giường trốn. Nhưng động tác của hắn rất mau lẹ, bắt lấy mắt cá chân anh.

Vu Cố giống như bị con chó dữ cắn một miếng, phát ra tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết.

“Anh buông ra! Buông tôi ra…… Đồ khốn!” Vu Cố vốn không có khóc, nhưng bị hắn giày vò như vậy, khóc hụt cả hơi.

“Buông tôi ra, tôi không cần anh…. Không cần anh!” Vu Cố thuận thế đạp lên người hắn.

Tần Cao Dương giống như bị cậu “Không cần anhi” chọc giận, cổ tay dùng lực trực tiếp léo anh từ bên kia giường lại.

“Không cần tôi?” Tần Cao Dương nắm lấy khuôn mặt bị nước mắt đẫm ướt, “Chỉ có lúc tôi không cần cậu thôi”.

Tần Cao Dương nói năng khí phách, áp Vu Cố trên giường vây anh dưới thân.

Miệng Vu Cố bị xâm lấn, nụ hôn này của Tần Cao Dương không có một chút dịu dàng nào, mà là bá đạo như đang tuyên bố chủ quyền.

Vu Cố giãy dụa mãi không ra, cắn chặt răng không cho hắn luồn vào.

“A!” Bỗng nhiên Vu Cố phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi dồn dập, Tần Cao Dương véo vào điểm cảm trên eo anh.

Chỗ cắn chặt được buông ra, Tần Cao Dương tận dụng mọi thứ càn quét trong khoang miệng anh.

Đột nhiên Tần Cao Dương bật người lên, đau đớn làm cho sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Vu Cố nhổ ra một ngụm máu, không ngừng lau miệng.

Máu là của Tần Cao Dương, vừa rồi anh suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi hắn.

Tần Cao Dương chửi một câu sau đó không có hứng thú nữa, Vu Cố vừa lau miệng lung tung vừa rơi nước mắt.

Trong lòng Tần Cao Dương muôn vàn khí lực, đến bây giờ một chút cũng không dùng

Tần Cao Dương ôm Vu Cố lên.

“Nếu dám trốn, tôi ném cậu ra hậu viện cho chó ăn”. Tần Cao Dương uy hϊếp.

Động tác định phản kháng của anh dừng lại, anh vẫn luôn rất sợ chó, không biết làm sao mà Tần Cao Dương biết được. Vu Cố lớn lên ở nông thôn, khi còn nhỏ nghịch ngợm đi chọc chó nhà hàng xóm, kết quả bị chó cắn không nhẹ thế bên anh cứ nghe đến chó thì sợ hãi.

Thân thể Vu Cố cứng ngắc không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch. Cuối cùng anh cũng an phận, hắn thở ra một hơi.

Phòng ăn.

Quản gia đã dặn dò phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, đều là những thứ tốt cho dạ dày.

Bệnh dạ dày của anh càng ngày càng nghiêm trọng, ăn uống không đúng quy luật, tuổi còn trẻ mà bị đau dạ dày giày vò chết mất.

“Há miệng”. Giọng điệu Tần Cao Dương cứng rắn, đút cháo đến bên miệng Vu Cố. Vu Cố kháng cự hất cả thìa và cháo ra, nước cháo văng khắp nơi.

Quản gia đứng ở một bên cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo, toát mồ hôi lạnh thay Vu Cố, đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó cơn giận dữ của Tần Cao Dương.

“Lấy thêm một bát nữa “. Tần Cao Dương cực kỳ bình tĩnh.

Quản gia nào dám trì hoãn, vội vàng đi lấy.

“Vu Cố đừng đùa với tôi, hôm nay cháo này cậu nhất định phải ăn. Nếu không tôi sẽ gọi người đến đút cho anh, giống như đút thuốc cho cậu vậy”.

Cuối cùng Vu Cố lắc đầu, túm lấy quần áo Tần Cao Dương xin tha,” Không cần, đút… “

Lòng bàn tay Tần Cao Dương phủ lên mái tóc Vu Cố,”Vậy thì cậu nghe lời một chút”.

Vu Cố không nói lời nào nữa.

Quản gia lại bưng một báo cháo nóng lần nữa, Tần Cao Dương đút cho anh ăn, . Tay anh giống như chuột rút, đến cái thìa cũng không cầm nổi.

Lần này Vu Cố không phản ứng kịch liệt như lúc nãy nữa, há miệng, nhưng anh ăn giống như đang ăn phải độc vậy. Vẻ mặt thống khổ, nếm thử nuốt chửng, đem sự tín nhiệm của anh với hắn bại lộ rõ ràng.

Một cây kim dài đâm vào trong góc trái tim của Tần Cao Dương, hình như có đau mà cũng tự như không đau.

Một bát cháo Vu Cố ăn mất nửa tiếng, dạ dày đang co thắt cũng đỡ hơn rất nhiều.

Anh khó có được bữa ăn trọn vẹn mà không nôn ra.

Hôm nay là ngày nghỉ, tuy rằng Tần Cao Dương không đến công ty nhưng vẫn có một đống việc phải làm. Tần thị có thể được hắn kinh doanh đến hô mưa gọi gió, đương nhiên không chỉ đơn giản là dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn của hắn rồi.

Hắn không cho Vu Cố có cơ hội trốn trên giường phát ngốc nữa, hắn xem văn kiện còn anh thì bị hắn ôm cùng nhau xem. Tuy rằng anh vẫn lại ngẩn người, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy dễ chịu hơn, thân thể phát run lâu nay cũng quên không run nữa.

Tần Cao Dương không cho phép Vu Cố sợ hắn, chỉ cần anh không sợ hắn. Hắn có thể không so đo với anh bất cứ chuyện gì trước kia, đối xử với anh tốt gấp đôi.

Ngay cả bản thân Tần Cao Dương cũng không phát hiện nhẫn nại của hắn đối với Vu Cố đã vượt quá cực hạn trước kia của hắn.

Vừa xử lí xong hai văn kiện, điên thoại để một bên đột nhiên kêu lên. Hắn cầm lấy nhìn thoáng qua, là vệ sĩ giám sát Tần Húc gọi đến chắc là báo cáo công tác.

Tần Cao Dương cũng không kiêng dè Vu Cố, bắt máy.

“Bây giờ cậu ta thế nào? “Giọng của Tần Cao Dương lạnh lùng.

“Nhị thiếu mấy lần muốn đi ra, nhưng đều bị bọn tôi ngăn lại”. Vệ sĩ nhìn thoáng qua cửa nhà Tần Húc,” Có điều hình như nhị thiếu cũng không chịu nổi, tính tình rất lớn. “

“Nhị thiếu hỏi ngài, khi nào thì thả cậu ấy ra ngoài…. “

Tần Cao Dương dự đoán, nếu Tần Húc mà không loạn thì đó mới là không bình thường.

“Không cần phải để ý đến cậu ta, đừng để cậu ta chạy “. Tần Húc Cao Dương dặn dò xong, cúp điện thoại.

Nhưng chỉ một lát sau, điện thoại Tần Cao Dương điện thoại lại kêu lên, lại là vệ sĩ gọi đến.

Nói là Tần Húc đập phá nhà.

“Để cậu ta phá “. Tần Cao Dương vẫn không đau không ngứa như cũ.

Tần Cao Dương bóp mặt Vu Cố, nhéo vài cái,”Mấy người thật là không ai làm tôi bớt lo “.

__________________________________________

Căn hộ, Tần Húc một đống hỗn lộn dưới đất, cảm thấy đập phá cũng đủ rồi, rồi lại ngồi xuống sô pha call video với Ôn Ngôn. Tần Húc cố ý làm loạn động tĩnh lớn như vậy, chính là vì không để Tần Cao Dương hoài nghi hắn.

Tần Cao Dương hiểu Tần Húc, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu anh ta.

Hôm nay cuối tuần, Phó Thâm cũng nghỉ phép. Lộ Tinh cứ quấn lấy anh đòi đi tìm Ôn Ngôn chơi, trong lòng anh chua lè nhưng cũng không còn cách nào khác.

Tần Húc nói có một số việc muốn thương lượng với Phó Thâm, anh cầm lấy điện thoại của Ôn Ngôn, sau đó đi ra ngoài ban công.

“Tớ có thể sờ em bé không? “Lộ Tinh nóng lòng muốn thử nhìn chằm chằm bụng giấu dưới lớp quần áo của Ôn Ngôn.

Cuộc nói chuyện sóng âm bắt đầu.

“Được, chúng ta vào phòng đi “. Ôn Ngôn đương nhiên sẽ không từ chối, Lộ Tinh là người duy nhất cậu có thể chia sẻ niềm vui của mình. Nhưng cậu hơi xấu hổ, vành tai phiếm hồng.

Lộ Tinh tung ta tung tăng dắt tay Ôn Ngôn thật cẩn thận đi vào phòng.

“Có thể sờ không? “Lộ Tinh rất sợ làm tổn thương đến bảo bối của Ôn Ngôn. Bởi vì mỗi sinh mệnh nhỏ đều rất yếu ớt, cho nên cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ừm”. Bàn tay Lộ Tinh nhẹ nhàng đặt lên bụng Ôn Ngôn.

Đã gần ba tháng, tuy rằng bụng cậu vẫn chưa rõ ràng, nhưng nhưng cẩn thận sờ vẫn có thể cảm thụ được.

Vẻ mặt Lộ Tinh kiểu không thể tưởng tượng được, theo cậu thì đây là chuyện vừa kỳ diệu lại vừa thần thánh.

“Bảo bối thật ngoan” Lộ Tinh lẩm bẩm qua song âm, rất nhẹ nhàng.

“Bảo bối có thể cử động không?” Nói đến thai động, lúc con chó đen trong nhà mang thai thì cậu có nghe dì nói rồi.

Ôn Ngôn lắc đầu, mặt càng đỏ hơn.

“Vậy lúc nào thì Tinh Tinh mới có thể có em bé đây?” Giọng điệu Lộ Tinh khó có được lần phiền muộn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên Ôn Ngôn nghe thấy.

“Chồng tớ anh ấy không được….”

“???”Ôn Ngôn mờ mịt chớp chớp mắt.

Phó Thâm thế mà không được? Nhưng mà nhìn cũng không giống mà, rõ ràng Phó Thâm thân cường thể tráng, trẻ tuổi nhiệt tình.

“Thật sự không được……” Lộ Tinh còn cường điệu một câu, “Tinh Tinh đã rất cố gắng rồi”.

Ôn Ngôn không nói nên lời, không biết nên an ủi Lộ Tinh như thế nào.

Lộ Tinh phiền muộn trong chốc lát, tinh lực lại bị cái bụng của Ôn Ngôn hấp dẫn, ngồi xổm trước mặt cậu, trong ánh mắt toàn là hâm mộ. Một lát sau, cửa phòng bị Phó Thâm gõ.

Trong lòng Phó Thâm chua chua, anh mới đi có xíu mà Lộ Tinh và Ôn Ngôn đã vào phòng đóng cửa bảo nhau rồi.

“Có thể vào được không?” Phong độ thì đương nhiên Phó Thâm Vẫn phải có.

“Vào đi”. Ôn Ngôn vội mở miệng.

Lộ Tinh đã từ dưới đất đứng lên, trông mong nhìn Phó Thâm.

Không biết có phải ảo giác của anh hay không, có cảm giác là ánh mắt của hai người kia nhìn anh rất kỳ quái.

Đặc biệt là Ôn Ngôn, ánh mắt phảng phất còn có vài phần đồng tình.

Lộ Tinh lăn lộn cùng một chỗ với Ôn Ngôn không muốn về nhà, mãi cho đến giờ ăn cơm tối mới bị Phó Thâm khiêng đi.

Trước khi đi, Ôn Ngôn trộm đi cho cậu một tờ giấy nhỏ, bảo cậu về xem.

Lộ Tinh cẩn thận giấu tờ giấy vào trong túi quần áo của mình.

Lên xe, Lộ Tinh bị Phó Thâm ấn ngã ở hàng ghế sau.

Phó Thâm mãnh liệt hôn cậu, hôn đến khi Lộ Tinh thở không nổi.

“Tinh Tinh, anh có cảm giác hình như mình bị mất đi sự cưng chiều của em rồi” Phó Thâm vô cùng đáng thương.

“Em với Ôn Ngôn, em thích ai?” Phó Thâm cáu kỉnh, so với Lộ Tinh còn giống con nít hơn.

Thế mà Lộ Tinh lại do dự, Phó Thâm càng tức giận. Nghẹn một hơi ở cổ họng, thiếu chút nữa đè cậu ra làm trực tiếp.

“Anh mặc kệ, em chỉ có thể chọn Phó Thâm anh!”.

_________________________