Edit: Đậu
Hứa Viện - Phu nhân mỹ nhân nổi tiếng ở trong Dung Thành, người ngoài đều biết tính tình trước nay của bà luôn ôn hòa.
Nhưng ai cũng không thể tưởng tượng được bây giờ bà đang túm tóc Kỳ Nghiên, tự mình ra tay đánh người.
Hứa Viện không cười, hiện lên mặt tàn nhẫn đâu còn thấy bóng dáng hàng ngày bình dị gần gũi của bà.
"Dì ơi, cháu thật sự sai rồi." Kỳ Nghiên che mặt trái nóng như lửa đốt lại, nước mắt rơi như mưa "Cầu xin dì tha cho cháu với!"
Kỳ Nghiên liên tục xin tha, Hứa Viện cũng không những không đồng tình mà càng đánh càng hăng. Bà túm tóc kéo cô ta từ trên mặt đất lên, kéo lên tầng hai.
"Cô tự mình lăn xuống, hay là tôi tìm người đẩy cô xuống?" Hứa Viện chỉ vào cầu thang, "Không được dừngchân, không hủy được cai mặt này không được dừng."
Hứa Viện quyết tâm thay Lộ Tinh trút ra cơn giận này, thấy Kỳ Nghiên sững sờ bất động, ra hiệu với vệ sĩ.
"Không cần đâu dì, dì ơi!" Kỳ Nghiên nhào đến quỳ trên mặt đất, "Lúc ấy cháu chính là bị ma xui quỷ khiến, cháu cũng không dám nữa đâu!"
"Cầu xin cô thả cháu đi, cháu thật sự không dám nữa!" Cô ta chật vật kéo lấy quần áo của Hứa Viện, bà ngại bẩn lui về sau.
"Kỹ thuật diễn của cô vẫn còn đang vụng về lắm." Hứa Viện khịt mũi coi thường, "Quên đi, lười nói nhảm với cô quá."
Ngón tay Hứa Viện cong lên, vệ sĩ ở một bên đi tới.
Mặt Kỳ Nghiên xám như tro tàn, theo bản năng né tránh sang một bên. Mái tóc và quần áo lộn xộn, làm cho cô ta giống như người đàn bà đanh đá vô lý gây sự ở dưới phố.
"Bọn mày đừng đến đây!"
"Đừng đến đây!" Cô ta giống như gặp quỷ, đá vài cái vào vệ sĩ, "Bố tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày!"
"Ông nội của tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày!" Kỳ Nghiên thấy Hứa Viện quyết tâm, dứt khoát lộ ra vẻ mặt thật. Từ trên đất bò dậy, giương nanh múa vuốt nhào đánh về phía Hứa Viện như muốn đồng quy vu tận ấy.
Vệ sĩ đang định ngăn cô ta lại, không ngờ Hứa Viện nhanh hơn một bước. Vung tay lên, tát liên tục hai cái. Đánh cô ta đến mức không phân rõ đông tây nam bắc.
"Cô mới bao nhiêu tuổi ranh?" Hứa Viện không chút nài che giấu sự trào phúng của bà, "Nếu Kỳ gia có bất mãn cái gì, cứ đến tìm Hứa Viện tôi!"
Bà lấy khăn tay ra rũ mắt lau vết son phấn dính trên tay, "Nếu cô đυ.ng đến ai khác thì tôi không quan tâm, nhưng dám đυ.ng đến người của Phó gia chúng tôi. Cô hỏi tôi một câu chưa?"
Hứa Viện nhìn vệ sĩ, bảo tiêu không chần chờ, một tay túm lấy cổ áo Kỳ Nghiên.
Cô ta bị xách như xách gà lên, từ trên cầu thang tầng hai ném xuống.
Việc này náo loạn của Kỳ Nghiên này không thể nói là không lớn, mấy ngày nay vẫn luôn là đề tài bàn tán cho trà dư tửu lậu mấy phu nhân Dung Thành.
Kỳ Nghiên bị Hứa Viện xử lí không nhẹ chút nào, bây giờ vẫn còn đang nằm ở bệnh viện, mặt nở hoa chân cũng gãy. Nhưng đúng như lời Hứa Viện nói, Kỳ gia không dám lật lên sóng gió gì, vốn dĩ chuyện này là bọn họ không chiếm lý. Ông cụ Kỳ và bố mẹ Kỳ Nghiên, còn tự mình tới cửa xin lỗi.
"Chuyện này của tiểu Phó đích thật là do Nghiên Nghiên làm không đúng, đó là con bé quá thích cháu. Mới bị mê hoặc tâm hồn, làm ra cái loại chuyện này." Ông cụ Kỳ giải thích, cũng xấu hổ khó chịu.
Phó Thâm cười cười không nói chuyện, muốn nói Kỳ Nghiên thích anh, chi bằng nói rằng Kỳ Nghiên coi trọng danh thế địa vị của Phó gia bây giờ. Bố của cô ta ở Dung Thành nổi danh là cái loại phá của, sản nghiệp Kỳ gia giao cho ông ta sau một ngày lại không bằng một ngày, cuối cùng rồi muốn sống cũng không sống nổi.
Kỳ gia cũng muốn ngăn cản tổn thất này, biện pháp đơn giản nhất chính là để Kỳ Nghiên tìm được người con rể gia thế đủ cứng.
Phó Thâm nhìn thấu không nói toạc ra, không quá làm khó nhà người ta chuyện này mới coi như chấm dứt.
Sau đó, Kỳ Nghiên không còn xuất hiện trước mặt Phó Thâm nữa. Thậm chí không còn xuất hiện ở Dung Thành nữa, nghe nói là Kỳ gia muốn vãn hồi lại mặt mũi nên đã đưa cô ta ra nước ngoài.
Hai tháng dưỡng bệnh, gần đến cuối năm cuối cùng Lộ Tinh cũng đã được tháo nẹp trên chân đi lại tự nhiên. Về phần vết thương trên đầu cậu ngay cả bác sĩ cũng cảm thấy không thể tin nổi, hoàn toàn không để lại một vết sẹo nào.
Đúng như lời Phó Thâm khôi phục lại như lúc đầu.
Nhưng anh nhớ lại vết thương lúc ở chợ đen của cậu, sau khi khép lại thì cũng không để lại sẹo.
Tiểu khu cũ kỹ ở vành đai số 4 Dung Thành, Ôn Ngôn vừa từ bệnh viện về. Trong tay còn cầm hộp lẩu oden mua nấu ở cửa hàng tiện lợi vẫn còn nóng hôi hổi, làm cho lòng bàn tay cậu nóng lên nhưng trong lòng của thấy ấm áp. Bác sĩ nói cho cậu biết bệnh tình của An Hỉ đã được khống chế, đang phát triển theo chiều hướng tốt. Thoáng chốc Ôn Ngôn cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, hết thảy trả giá đều đáng giá.
Ôn Ngôn họ Ôn, An Hỉ họ An, trên thực tế Ôn Ngôn với An Hỉ không có quan hệ huyết thống. Ôn Ngôn chỉ nhớ rằng mùa đông của 5 năm về trước rất lạnh, viện trưởng viện phúc lợi có dẫn theo một đứa trẻ nam về sắp xếp ở cùng một phòng với cậu. Cậu bé rất gầy, cả người bệnh tật yếu ớt mỏng manh, nghe nói bởi vì sinh non thân thể ốm yếu nhiều bệnh mới bị người ta vứt bỏ.
Sinh non, Ôn Ngôn cũng sinh non, bệnh tật ốm yếu.... Từng trải qua điều tương tự khiến cho Ôn Ngôn đồng cảm.
Đêm đầu tiên cậu đã chia sẻ cho cậu bé một nửa chăn của mình.
"Cảm ơn anh ạ."
Đến nay Ôn Ngôn vẫn còn nhớ tinh quang hiện lên trong mắt An Hỉ, câu nệ lại cẩn thận. Sợ lại bị người ta vứt bỏ.
An Hỉ với Ôn Ngôn cùng nhau vượt qua 5 năm, cho đến khi cậu đến Dung Thành học đại học. Đáng tiếc ngày vui cảnh đẹp chẳng kéo dài bao lâu Ôn Ngôn vừa nhập học chưa đến một tháng, An Hỉ đã bị chuẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.
Ôn Ngôn sẽ không từ bỏ An Hỉ, giống như câu cũng không hi vọng người khác đừng vứt bỏ mình.
Trong vị thanh gọt của củ cải còn có vị cay, lẩu oden Ôn Ngôn thích nhất là vị củ cải. Đã vừa ngon lại còn vừa tiện nữa, nước sốt thấm vị ở trong khoang miệng. Làm cho khí lạnh quanh thân cậu đã bị thổi bay hết không còn một hơi.
Cậu vừa mới ăn xong cửa phòng thuê đã bị gõ, Ôn Ngôn tưởng là hàng xóm thuê bên cạnh, chắc là cần mượn thứ gì đó.
Cửa mở ra, một bóng người cao lớn sững sờ ngã nhào lên người Ôn Ngôn. Cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị suýt nữa thì cũng bị nhào ngã xuống, may mà ổn định được.
"Tần, Tần thiếu!" Ôn Ngôn rất ngoài ý muốn, không nghĩ đến Tần Húc lại có thể tìm tới đây.
"Vào nhà...." Tần Húc hữu khí vô lực*.
*Hữu khí vô lực: nghĩa là giọng nói yếu ớt, tinh thần không ổn định.
Ôn Ngôn khó khăn đỡ hắn đi vào, sự tiếp xúc thân mật này nói cho cậu biết, Tần Húc đang phát sốt.
Tần Húc ngã lên trên giường Ôn Ngôn, triệt để mất đi ý thức...
Lúc hắn tỉnh lại đập vào mắt là trần nhà ố vàng, bây giờ đầu hắn rất choáng váng, vừa định ngồi lên đã bị Ôn Ngôn ngăn lại.
"Tần thiếu, anh sốt rồi." Ôn Ngôn lấy cái khăn đắp trên trán hắn xuống, toàn bộ khẩn trương đều viết lên trên mặt.
Tần Húc che đôi mắt lại một lúc lâu vẫn không nói gì, sau đó noi "Đỡ tôi lên."
"Được." Ôn Ngôn không dám chậm trễ, nhét gối sau lưng Tần Húc đỡ hắn ngồi dậy. Tần Húc cắn răng, sắc mặt trắng bệch lộ ra gân xanh rất đau đớn.
"Ở đây có cốc nước với thuốc hạ sốt, anh uống trước đi." Ôn Ngôn đưa mấy viên thuốc trong tay cho Tần Húc.
Hắn liếc mắt một cái, sau đó cầm lấy nuốt vào.
"Tôi, Tôi ở đây bao lâu rồi?" Thanh âm Tần Húc vô lực suy yếu, hoàn toàn bất đồng với khí phách hăng hái như trước đây.
"Đã hai giờ rồi." Ánh mắt Ôn Ngôn theo bản năng tập trung vào từng cử chỉ từng động tác của Tần Húc, bao gồm những chi tiết nhỏ nhặt. Những ngón tay đặt sau lưng siết chặt thành nắm đấm nhỏ.
"Tần thiếu, anh có đói bụng không? Em nấu cháo cho anh." Ôn Ngôn rất ân cần, "Hay là anh muốn ăn cái gì khác?"
"Có phòng tắm không? Tôi muốn tắm." Ánh mắt tần Húc quét một vòng quanh căn phòng cho thuê nhỏ hẹp này, rồi cuối cùng trở lại trên người cậu.
"Có!" Ôn Ngôn chỉ cánh cửa như goc tường. Bởi vì là do nhà cũ, cửa phòng tắm thấp không gian cũng rất hẹp. Tim Ôn Ngôn vọt lên đến cổ họng chỗ này của mình quá đơn sơ, không biết Tần Húc có không quen hay không hay muốn xoay người rời đi.
Tần Húc cái gì cũng không nói, xốc lên chăn muốn xuống giường.
"Tần thiếu, anh nằm thêm một chút đi không thì dễ ngất lắm." Ôn Ngôn nhìn bộ dáng chật vật của Tần Húc thì rất là lo lắng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
"Không cần." Trong một lúc đã thích ứng được, Tần Húc đứng dậy vào phòng tắm.
Ôn Ngôn bật bình nóng lạnh xong, rồi lại đi ra ngoài chuẩn bị quần áo cho Tần Húc. Nơi nay của cậu không có quần áo cho hắn, cũng may áo ngủ của cậu lúc nào cũng rộng thùng thình chắc Tần Húc có thể mặc vừa.
Rất nhanh trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy.
Ôn Ngôn đi vào phòng bếp, bật bếp lên để nấu cháo.
Tim cậu bây giờ đập rất nhanh, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tần Húc sẽ đến cái phòng trọ nhỏ này của cậu, dùng phòng tắm của cậu và ăn cháo do chính cậu nấu. Chỉ là những điều này thôi đã khiến cho khóe miệng cậu không nhịn được mà cong lên.
Đảo mắt đã qua hai mươi phút, Tần Húc vẫn còn chưa ra. Trong phòng tắm tiếng nước vòi hoa sen vang lên tí tách tí tách, Ôn Ngôn ẩn ẩn lo lắng có phải Tần Húc ngất trong đó rồi hay không.
Dưới sự thấp thỏm bất an, Ôn Ngôn cầm tay nắm cửa chậm rãi mở ra. Mở ra một cái khe rất nhỏ trong phòng tắm, nhìn vào trong.
Trong hơi nước bốc lên nhưng Ôn Ngôn vẫn nhìn thấy bóng lưng cao ngất của đối phương, cùng với... Vết thương dài ngắn chồng chất, phía sau lưng Tần Húc cơ hồ không có chỗ nào lành lặn.
Tần Húc bị thương... Ôn Ngôn không dám nhìn lâu, cũng không dám hỏi nhiều nữa mà trộm đóng cửa lại. Cho đến khi Tần Húc ở trong phòng tắm gọi cậu, cậu mới làm như không có việc gì đem quần áo vào cho hắn.
Tần Húc từ phòng tắm đi ra bộ dáng có chút buồn cười, quần ngủ nhung dài ngoằng của cậu bị hắn mặc thành quần lửng, hai nút áo trên cùng hoàn toàn cũng không cài lại được.
"Tần thiếu, cháo nấu xong rồi." Ôn Ngôn không dám nhìn tần Húc nhiều, hốc mắt cậu đỏ. Sợ bị Tần Húc nhìn ra manh mối.
Ôn Ngôn cho thêm ít muối vào cháo, làm cho bát cháo càng đậm vị hơn.
Tần Húc không nói một lời ăn cháo, ánh mắt Ôn Ngôn không khống chế được rơi vào sau lưng Tần Húc.
"Cậu không ăn?" Rốt cuộc Tần Húc cũng mở miệng.
Ôn Ngôn lắc đầu liên tục, "Em không đói."
"Tần thiếu quần áo này không vừa người anh, để em đi mua một bộ khác." Ôn Ngôn nói xong thì cầm lấy điện thoại, không đợi Tần Húc trả lời thì đã chạy ra ngoài.
Tần Húc trầm mặc ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, nhìn bộ dáng cũ kỹ tròng phòng làm cho hắn không thể tin được rằng đây là nơi Ôn Ngôn ở. Mỗi tháng hắn đều cho cậu tiền tiêu vặt, đủ để mua một căn hộ đàng hoàng ở trung tâm Dung Thành không phải là vấn đề.
Nhỏ hẹp, chen chúc, cũ kĩ, mặc dù Ôn Ngôn dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng Tần Húc cảm thấy nơi này không thể nào cho người ở được. Hắn sinh ra đã là thiếu gia, ở phòng như vậy thì đừng nói , mà đây cũng là lần đầu tiên hắn đi vào nơi như thế này.
"Đệt!" Vết thương sau lưng Tần Húc lại bắt đầu đau đớn, cảm giác xé rách làm cho khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn.
Tần Húc đứng dậy cởi ra quần áo nhìn về phía gương đánh giá vết thương của mình, vết roi đan xen, da tróc thịt bong. Những vết thương như vậy không phải lần đầu tiên Tần Húc bị, nhưng hắn không nghĩ tới là mình sẽ đến tìm Ôn Ngôn....
Khi Ôn Ngôn trở về, Tần Húc đã nằm ở trên cái giường nhỏ của cậu ngủ thϊếp đi. Cậu sờ trán của hắn, vẫn còn đang sốt nhẹ.
Ôn Ngôn giấu thuốc và nước khử trùng vào trong ngăn kéo, ngồi xổm bên cạnh giường chăm tần Húc.
Tần Húc rất đẹp trai, đặc biệt là lúc ngủ yên tĩnh không nổi giận. Cậu đã nhiều lần được nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của hắn, dịu dàng như vậy. Cậu muốn vĩnh viễn giữ lại sự dịu dàng như vậy của hắn....