Edit: Đậu
Phó Thâm ở trên xe cùng với Lộ Tinh giải thuốc, bị thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhuốm đầy tìиɦ ɖu͙ƈ, mặc dù thuốc đã bớt đi phân nửa nhưng Lộ Tinh lại hôn mê bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể cũng không giảm xuống. Liều lượng thuốc kia quá mạnh, Lộ Tinh căn bản không chịu nổi bây giờ chính là tác dụng phụ của thuốc.
Phó Thâm đưa Lộ Tinh đến bệnh viện, Phó Trạch ra đón.
Phó Thâm với Lộ Tinh lại xuất hiện hiện dáng vẻ này. Phó Trạch không để ý hỏi nhiều, trước tiên khám cho Lộ Tinh cái đã.
"Tinh Tinh bị người ta bỏ thuốc, thân thể không hấp thu được còn có sốt cao nữa." Phó Thâm giải thích ngắn gọn lại tình huống của Lộ Tinh, y tá đẩy Lộ Tinh vào phòng cấp cứu.
Anh đứng chờ bên ngoài hành lang dài của phòng cấp cứu, bàn tay nắm chặt lộ ra gân tay. Sự cô đơn lại dày vò như vậy giống như muốn gϊếŧ người.
Lúc Lộ Tinh được y tá đẩy ra, trên tay truyền xuống từng gọt từng giọt nước. Mặt không còn đỏ nữa, nhưng lại trắng bệch đi rất nhiều.
"Không còn nguy hiểm gì." Phó Trạch tháo găng tay xuống, đỡ lấy vai Phó Thâm, "Yên tâm đi."
Phó Thâm trầm mặc gật đầu, một tấc cũng không rời đi theo vào phòng bệnh.
Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn đang tốt, bây giờ lại thành cái bộ dạng này. Bủa vây quanh Phó Thâm chỉ là sự phiền não áy náy, thậm chí là sự sợ hãi đối mặt với Lộ Tinh sau khi tỉnh.
Anh không xác định rằng Lộ Tinh có nhớ những chuyện như vậy cùng với mấy gã cặn bã kia không, càng không xác định được gặp phải những chuyện này có khơi lại kí ức thống khổ thật vất vả mãi cậu mới quên hay không....
Hết thảy bây giờ phải chờ Lộ Tinh tỉnh dậy.
Phó Thâm chỉ có thể cầu nguyện mấy thứ này sẽ không ảnh hưởng đến Lộ Tinh.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lộ Tinh rất cuộc cũng tỉnh lại.
Ngày hôm qua lăn qua lăn lại khiến Lộ Tinh rất mệt mỏi, trên người khắp nơi toàn là đau nhức. Đặc biệt là thân dưới giống như là xé rách vậy, cái đuôi cũng đau quá.
Mở mắt ra, người đầu tiên Lộ Tinh nhìn thấy chính là Phó Thâm. Anh ngồi ở mép giường nhắm mắt lại, rất là tiều tụy.
Đây là lần đầu tiên Lộ Tinh thấy Phó Thâm như vậy, len lén thò ngón tay ra cào Phó Thâm gãi bụng anh.
Cậu vừa định rút tay về, lại bị Phó Thâm bắt lấy. Lộ Tinh từ tốn nở ra một nụ cười may không may mắn khi làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Phó Thâm nhìn thấy Lộ Tinh cười, trong lòng muôn vàn tư vị. Anh cảm thấy may mắn chính là mình mới đúng.
Lộ Tinh không có khóc nháo, ngược lại là cười với anh. Hoàn toàn không giống như Phó Thâm nghĩ.
"Đồ ngốc." Phó Thâm cũng cười, nhưng khi anh mở miệng mới phát hiện ra cổ họng mình khàn khàn.
Lộ Tinh chỉ cốc nước đầu giường.
Phó Thâm lấy lại đây đút cho cậu uống nước, Lộ Tinh lại đẩy cái cốc đến bên miệng anh.
Trong lòng Phó Thâm lại cảm thấy ấm lên, cảm giác suy sụp bị một động tác nho nhỏ của Lộ Tinh đánh bay không còn bóng dáng.
Lộ Tinh giám sát Phó Thâm uống xong cốc nước kia, mới cảm thấy mỹ mãn gật đầu.
Nhưng cậu quá mệt mỏi, không một lát liền bắt đầu ngáp. Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay hiện ra sự mệt mỏi.
"Ngủ thêm một chút đi." Phó Thâm đặt tay Lộ Tinh vào chăn.
Tiếng Phó Thâm vừa dứt, Lộ Tinh ngây người nhìn chằm chằm cánh tay mình. Nhìn không được một lúc, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Ngược lại Phó Thâm sợ tới mức thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ mạch não của Lộ Tinh tương đối dài. Đến bây giờ mới nhớ đến chuyện phát sinh ngày hôm qua!
Phó Thâm đang nghĩ xem nên anh ủi Lộ Tinh như thế nào, thì thấy Lộ Tinh đưa bàn tay mang theo kim tiêm đến trước mặt Phó Thâm.
Phó Thâm lại thừa dịp lúc cậu ngủ mà tiêm cho cậu, Lộ Tinh rất tức giận. Tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bùng, tức giận bất bình nhìn về phía Phó Thâm.
Trong lúc nhất thời Phó Thâm dở khóc dở cười, không khống chế được ôm Lộ Tinh vào ngực.
Phó Thâm thổi cho cậu một hơi rồi nói rất nhanh sẽ không đau nữa.
Ngoài mặt Lộ Tinh hậm hừ, nhưng kỳ thật là cậu căn bản không tức giận nổi đối với Phó Thâm, bị anh dỗ dành một lúc rồi thôi.
Lộ Tinh bị Phó Thâm dỗ ngủ, Phó Trạch bước vào phòng kiểm tra.
Phó Trạch có chuyện muốn nói với Phó Thâm, hai người rời khỏi phòng bệnh. Khẽ đóng cửa lại.
"Sao lại biến thành như thế này?" Hiện tại Phó Trạch mới dành ra chút thời gian hỏi lại mọi chuyện.
Anh làm kiểm tra cho Lộ Tinh, phát hiện cậu không những bị người ta bỏ thuốc mà còn có một liều lượng lớn thuốc mê. Đủ để hôn mê cả ngày.
Phó Thâm cũng không giấu giếm, nói ra toàn bộ sự thật.
"Lộ Tinh có phản ứng quá khích hay không?" Phó Trạch nói xong lại nhìn vào trong phòng bệnh.
"Không có, chuyện ngày hôm qua hình như em ấy hoàn toàn không nhớ gì." Trong lời nói Phó Thâm hiện lên một tia may mắn.
"Chắc là hai tên đánh bạc kia cho cậu ấy dùng liều lượng thuốc mê lớn, Lộ Tinh ngủ đi. Cho nên đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả." Phó Trạch nói ra suy đoán.
"Mặc kệ như thế nào, chuyện như vậy cũng không thể phát sinh lần hai." Phó Thâm thở phào một hơi.
Hai người đang nói chuyện, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng ầm lớn. Phó Thâm nhanh chóng vọt vào phòng bệnh, chỉ thấy Lộ Tinh nằm sấp trên giường đuôi cá đặt dưới chăn bất an vẫy đập. Lộ Tinh quay đầu lại nhìn Phó Thâm, ánh mắt cầu xin giúp đỡ đáng thương đến cực điểm.
Phó Thâm lại gần, Lộ Tinh lập tức bắt lấy tay anh đặt lên đuôi, chỉ vào một cái khối vảy gì đó trên đuôi, vẻ mặt lộ ra đau đớn.
Phó Thâm phát hiện phía mà Lộ Tinh chỉ đến dưới đuôi có một chỗ màu xanh đen, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cục máu đông.
Lộ Tinh há miệng muốn nói đau, nhưng lại không nói nên lời. Gấp đến mức khóc lên, trân châu lăn xuống chăn tụm lại một chỗ thành cái ao nhỏ.
Phó Thâm nhìn kỹ, rốt cuộc phát hiện manh mối dưới khe hở vảy có lỗ kim.
Khó trách Lộ Tinh náo loạn ghê như vậy.
Phó Thâm từ Phó Trạch lấy đâu ra hộp thuốc giảm đau, bôi lên cho cậu. Lại dỗ dành cậu một hồi , đuôi cá bên dưới của Lộ Tinh mới an phận lại.
Lộ Tinh khóc đến hai mắt đẫm lệ, cả người cũng phát run. Chỉ vào cái lỗ kim dưới đuôi lắc đầu.
"Sau này không tiêm nữa, sẽ không ai tiêm cho em hết." Phó Thâm ôn nhu nói, "Lần này là tôi không tốt, bảo bối đừng khóc."
Đây là lần đầu tiên Phó Thâm gọi Lộ Tinh là bảo bối, Lộ Tinh đang khóc thì đột nhiên dừng lại. Ngẩng đầu trông mong nhìn Phó Thâm, Dường như là không nghe rõ.
"Bảo bối."
Phó Thâm quá hiểu Lộ Tinh rồi, lại gọi một tiếng.
"Em là bảo bối của tôi, vĩnh viễn đều là bảo bối."
Phó Thâm nói những lời âu yếm, dịu dàng đến tận cùng. Lộ Tinh chớp chớp mắt thưởng thức những gì Phó Thâm nói với cậu, trong lòng đột nhiên vui vẻ, ôm lấy Phó Thâm rúc vào trong ngực anh.
Phó Trạch vốn đang đứng ở một bên định kiểm tra cho Lộ Tinh không biết đã chuồn đi từ lúc nào.
"Bác sĩ Phó!"
Phó Trạch đang chuẩn bị bước vào văn phòng thì bị tiểu y tá gọi lại.
"Bác sĩ Phó, cuối tuần này anh có rảnh không?" Tiểu y tá có chút ngại ngùng mà vén tóc, cũng không dám nhìn nhau với Phó Trạch.
"Ngại quá, cuối tuần tôi có hẹn rồi." Khóe miệng Phó Trạch mỉm cười, đôi mắt đào hoa giấu sau cặp kính nội liễm ôn nhu.
"Ồ." Tiểu y tá có hơi mất mát, cô vốn còn muốn hẹn Phó Trạch cùng xem phim.
Phó Trạch muốn đến khoa là một bác sĩ anh tuấn , không biết làm cho bao nhiêu tiểu y tá say mê. Hơn nữa thái độ của Phó Trạch bình dị gần gũi, bối cảnh hùng , điểm cộng càng thêm nhiều hơn.
"Vậy bác sĩ Phó chúng ta hẹn lần sau vậy." Tiểu ý tá giống như là sợ Phó Trạch cự tuyệt, nói xong liền chạy nhanh như chớp.
Phó Trạch hơi bất đắc dĩ, lúc này dư quang khóe mắt anh nhìn thấy bóng dáng một người.
Hành lang dài bên ngoài khoa tiết niệu, Nghiêm Đào trang bị vũ khí đầy đủ, vừa đeo kính da^ʍ vừa đội mũ. Dọc theo đường đi trốn trốn tránh tránh, cái bộ dáng có tật giật mình.
Y tá ra ngoài gọi tên, Nghiêm đào đánh giá bốn phía xem có ai không rồi nhanh chóng bước vào phòn.
Phó Trạch thấy rõ khoa của Nghiem Đào đến khám, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiểu rõ.
"Triệu chứng gì?" Khám cho Nghiêm Đào là một vị bác sĩ lão luyện thoạt nhìn có thâm niên, thời gian năm tháng đã tôi luyện qua cho ông một đôi mắt độc áo lão luyện.
Sắc mặt Nghiêm đào rất khó coi, lời nói đã vọt lên đến cổ họng thì không sao mà nói được.
"Cậu đã đến đây rồi thì còn sợ cái gì?" Lão bác sĩ giáo dục với giọng điệu bình thường, "Yên tâm, muôn hình vạn trạng của bệnh nhân tôi đều đã thấy qua. Tôi sẽ không chê cười cậu đâu, cậu cũng không nên cảm thấy tự ti."
"Cậu không nói thì làm sao tôi bắt đúng bệnh được, cậu nói có đúng không không? Người trẻ tuổi."
Nghiêm Đào thật sự quá xấu hổ, cảm xúc ấp ủ một hồi lâu mới lắp bắp mở miệng, "Thì, thì không cứng nổi...."
"Vẫn luôn như vậy?" Bác sĩ hỏi.
NghiêmĐào lắc đầu, hắn chính là siêu cấp 1 đó!! Bao nhiêu mỹ nhân đều quỳ gối dưới thân hắn.
"Vậy tình huống này xuất hiện từ khi nào?" Bác sĩ lại hỏi.
"Đại khái... Nửa tháng trước...." Nghiêm Đào thật sự không còn mặt mũi nào mà sống, từ trong ra ngoài xấu hổ quả thực làm cho hắn hít thở không thông.
"Nửa tháng trước." Bác sĩ lặp đi lặp lại câu nói của Nghiêm Đào ghi chép lại.
Lúc Nghiêm Đào đi từ khoa tiếu niệu ra đã là nửa giờ sau, hắn đem phiếu khám đưa cho trợ lý để cho cậu ta đi nộp phí lấy thuốc, còn mình thì dùng tốc độ nhanh nhất biến khỏi bệnh viện.
Nghiêm Đào đối mặt với mặt mũi với hạnh phúc nửa đời sau của mình gần một tuần, mới hạ định quyết định tới bệnh viện khám xem. Bởi vì em trai vô duyên vô cớ cứng không nổi, hắn đã suy sụp suốt nửa tháng, đối mặt với tin nhắn câu dẫn của tiểu tình nhân, Nghiêm Đào chỉ có thể yên lặng thở dài.
Nếu chuyện hắn cứng không nổi mà truyền ra ngòai, hắn tin tưởng rằng mình nhất định sẽ trở thành rò cười cho giới công tử Dung Thành.
Trợ lý lấy xong thuốc thì đưa đến nhà Nghiêm Đào. Nghiêm Đào nhìn chằm chằm trợ lý một hồi lâu, xác định cậu ta không có cười trộm mới thả người rời đi.ngủ thϊếp đi.tinh thần sa sút đã ngủ.
......
"Nghiêm thiếu, thương người ta đi mà ~" Một dáng người nóng bóng nằm sấp trên người Nghiêm Đào làm nũng, bộ dáng quyến rũ không ngừng khıêυ khí©h trên người hắn.
Nghiêm Đào vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh xoay người đè dưới thân.
Người phụ nữ thức thời dùng chân cọ cọ dưới háng Nghiêm Đào, hắn được cô hầu hạ rất thoải mái, phía dưới dần dần có phản ứng. Tay ngọc nắm lấy chỗ kia của Nghiêm Đào, hắn cảm giác như mình đang ở trên mây, lâng lâng
"Nghiêm thiếu, thoải mái sao?" Người kia thanh âm ôn nhu lại ái muội.
Nghiêm Đào gật đầu nhắm mắt lại hưởng thụ, "Nhanh lên một chút!"
"Xem ra cậu rất thoải mái." Đột nhiên, giọng nói của một người đàn ông từ dưới thân truyền lên. Nghiêm Đào thoáng chốc trợn mắt, thì thấy một bộ mắt kính gọng mạ vàng.
Người phụ nữ kia tự dưng biến thành Phó Trạch, Phó Trạch nhìn hắn cười, ý cười rất là âm trầm khủng bố "Không phải bảo cậu không ra ngoài làm loạn sao? Đứa nhỏ không nghe lời."
Phó Trạch nắm lấy người em trai dang vô cùng hưng phấn của Nghiêm Đào, dao phẫu thuật trong tay cắt thẳng xuống ƈôи ŧɦịŧ của hắn.
"Mẹ kiếp!"
"Không cần!"
"Tôi không dám!"
"Không dám làm loạn!"
"......"
Nghiêm Đào kêu to bừng tỉnh từ trong ác mộng, mồ hôi lạnh trên người làm cho hắn lạnh thấu tim.
Nhưng dưới háng của hắn càng lạnh hơn, dính nhớp.
Nghiêm Đào thở hổn hển xốc lên chăn, cởϊ qυầи ra nhìn em trai hắn vẫn còn ở đây, nhưng... bị tiết ra một chút..
"A!" Nghiêm Đào phát ra tiếng rên thống khổ.
Hắn hận Phó Trạch, hắn bị Phó trạch dọa chết rồi..
"Phó Trạch chờ ông đây tốt lên, người đầu tiên gϊếŧ chết chính là anh!" Nghiêm Đào tê liệt ngã xuống chăn, thề thốt đậm chất anh dũng....