Edit: Đậu
Lộ Tinh từ sau khi kỳ phát tình qua đi, cũng không dám gặp ai, đặc biệt là không dám nghe Phó Thâm nhắc đến người nhà của anh. Lộ Tinh cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cậu đã làm chuyện như vậy trước mặt người nhà của anh.
Người nhà Phó Thâm có thể sẽ cảm thấy mình là một người cá không đúng đắn không... Lộ Tinh càng nghĩ càng khó chịu.
Nhưng trong thời kỳ phát tình cậu căn bản cũng không khống chế được mình.
"Còn rụt trong chăn hông ra, là muốn bí hơi đến chết phải không." Cách một lớp chăn Phó Thâm vỗ mông Lộ Tinh, "Mau ra đây nào."
Lộ Tinh không có phản ứng nhưng lại đem chăn ôm chặt hơn.
"Thật sự không ra?" Phó Thâm từ trong túi lấy ra một phong bao lì xì vỗ lên lòng bàn tay, cố ý vỗ ra tiếng động lớn, "Xem ra quà gặp mặt bà nội cho em lại phải trở về chỗ cũ rồi."
Phó Thâm dứt lời đứng lên muốn đi, Lộ Tinh từ trong chăn thò ra một bàn tay túm lấy áo anh.
Phó Thâm theo tay Lộ Tinh sờ vào chăn, sau đó kéo cả người cậu ra. Lộ Tinh xấu hổ lấy hai bàn tay che mặt mình lại, còn muốn che luôn đôi mắt Phó Thâm lại nữa nhưng đáng tiếc lại không còn dư bàn tay nào hết.
"Bây giờ lại biết xấu hổ rồi, ngày hôm qua còn có người nói muốn sinh cho tôi một con khỉ con mà." Phó Thâm kéo đôi tay đang che mắt của Lộ Tinh ra, cậu thuận thế che miệng Phó Thâm lại để anh không được nói nữa.
Lộ Tinh giống như một con thỏ bị đùa giỡn, vành mắt đỏ ửng, cắn môi bộ dáng rất là tủi thân.
"Chuyện ngày hôm qua mọi người không biết, cho nên em không cần phải thấy lúng túng." Phó Thâm vuốt ve khóe mắt ửng đỏ của Lộ Tinh, "Hơn nữa mọi người đều rất thích em."
"Bà nội còn cho em bao lì xì nè."
Phó Thâm nhét bao lì xì vào trong tay Lộ Tinh, tuy rằng cậu hông hiểu cái này là thứ gì. Nhưng dù sao đó cũng là một thứ tốt, trong lòng lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Hơn nữa Phó Thâm rất hiểu cậu, không cần cậu mở miệng Phó Thâm đã biết tình huống của cậu như thế nào.
"Kỳ phát tình là bản tính của em không cách nào thay đổi được, chuyện này cùng với chuyện em là một người cá tốt hay không thì không hề liên quan."
"Tôi có thể hiểu được, cho nên tôi tin rằng người nhà tôi có thể hiểu được."
"Hơn nữa lúc em chủ động, thật sự rất đáng yêu." Phó Thâm nói xong không nhịn được lại hôn Lộ Tinh một cái.
Phó Thâm hôn xong Lộ Tinh cũng hôn lại một cái, Phó Thâm hiểu cậu như vậy cậu rất là vui.
"Đói bụng không? Dì làm tôm trắng cho em đấy." Phó Thâm sờ sờ cái bụng xẹp lép của cậu, từ ngày hôm qua đến Lộ Tinh vẫn chưa ăn uống gì.
Lộ Tinh liếʍ môi làm ra biểu tình muốn ăn.
Thứ hai, Dung Y khoa người cá.
Phó Thâm gặp Triệu Húc Nghiêu, là một bác sĩ nghiên cứu về người cá rất đẹp trai tuổi tác cũng không lớn.
Triệu Húc Nghiêu vẫn luôn tham gia công tác nghiên cứu liên quan đến người cá, đối với người cá phải nói là rõ như lòng bàn tay. Chỉ liếc mắt nhìn Lộ Tinh một cái, thì hắn kết luậ cậu là một người cá đến từ biển sâu.
"Trong người có gì không thoải mái sao?" Trên mắt kính của Triệu Húc Nghiêu lóe lên một tia sắc bén.
Phó Thâm nói thời gian phát tình khác thường của Lộ Tinh nói cho Triệu Húc Nghiêu nghe, Triệu Húc Nghiêu ghi tỉ mỉ trong hồ sơ ghi chép.
Lộ Tinh nghe Phó Thâm nhắc đến kỳ phát tình, chỉ cảm thấy xấu hổ trốn vào trong áo của anh.
"Phó thiếu, mạo muội hỏi một câu. Phía sau tai của tiểu thiếu gia có một thứ gì giống vảy hay không?" Triệu Húc Nghiêu nghe xong miêu tả Phó Thâm xong, mở miệng hỏi.
"Có." Phó Thâm nhớ rõ, phía sau tai trái của Lộ Tinh có một khối lân phiến màu hồng nhạt. Đó chính là chỗ mẫn cảm của Lộ Tinh.
Triệu Húc Nghiêu hiểu rõ.
"Phó thiếu không cần quá khẩn trương, tiểu thiếu gia rất bình thường. Cái gọi là phát tình kỳ khác thường thật ra là bởi vì huyết thống người cá của tiểu thiếu gia rất thuần khiết"
"Huyết thống của người cá biển sâu cũng chia ra rất nhiều loại, tiểu thiếu gia thuộc về loại đẳng cấp trong đó. Loại huyết thống này hiện nay mà nói là rất hiếm hoi."
"Khối lân phiến đằng sau tai của tiểu thiếu gia chính là tượng trưng cho thân phận."
Lộ Tinh nghe ra được lời này Triệu Húc Nghiêu là đang khen cậu, từ trong áo của Phó Thâm ló ra cười với hắn một cái.
Triệu Húc Nghiêu không hề chuẩn bị tâm lý, Lộ Tinh lần này ngược lại làm cho hắn không biết phải làm sao, theo bản năng cũng cười một cái.
"Nhưng tiểu thiếu gia quá gầy, chắc là bị suy dinh dưỡng." Triệu Húc Nghiêu bổ sung.
"Vẫn luôn điều trị, nhưng hiệu quả không cao." Phó Thâm giải thích, cũng có chút bất đắc dĩ "Bác sĩ Triệu, tôi còn muốn kiểm tra toàn thân cho Lộ Tinh."
"Được." Triệu Húc Nghiêu đáp ứng.
Thân thể Lộ Tinh cũng không có gì đáng lo, lấy được kết qua kiểm tra hai người cũng không có vội vàng rời đii, mà là đi đến khoa nội.
Hôm nay Phó Trạch đến nhậm chức trong khoa nội của bệnh viện Dung Y, vừa lúc cổ họng Lộ Tinh cũng bắt đầu trị liệu.
Lúc rời khỏi bệnh viện, trong tay Phó Thâm có thêm một đống thuốc tất cả đều là để điều trị cho cổ họng Lộ Tinh.
Thời gian còn sớm, Phó Thâm phải chạy đến công ty xử lí một đống công việc.
Thế nhưng Lộ Tinh không chịu thả anh đi, chắc là di chứng của lần phát tình thứ hai.
"Nếu không em đi cùng tôi?"
Lộ Tinh mới mặc kệ là đi đâu, chỉ cần ở cùng Phó Thâm là được.
Bãi đỗ xe Phó Thị.
Phó Thâm cởϊ áσ khoác ra, phủ lên trên đầu Lộ Tinh, che từ đầu đến chân cho cậu. Dù sao thì tóc với đôi mắt của cậu quá làm ngườ ta chú ý, trong công ty nhiều người phức tạp, Phó Thâm sợ cậu bị người ta theo dõi rồi xảy ra chuyện.
Thang máy bên ngoài đi thẳng đến tầng 27, Lộ Tinh nhìn tầng lầu lên cao dần thì trong mắt đều là tò mò nhảy nhót. Lần đầu tiên đứng trên thang máy như vật thật sự rất mới lạ.
Bên ngoài phòng làm việc của Phó Thâm, thư ký đang nằm ngủ gật trên bàn làm việc. Bình thường cô tuyệt đối không dám làm như vậy, hôm nay như vậy cũng là thừa dịp Phó Thâm không ở đây.
"Đinh!" Âm thanh phát ra từ việc mở cửa thang máy làm cho thư ký đang nằm trên bàn nhảy dựng lên, cô nhanh chóng sửa snag lại quần áo của mình. Mỉm cười chuyên nghiệp chuẩn bị chào đón sếp đến.
Phó Thâm bước ra từ thang máy, thư ký vừa định chào hỏi. Thì thấy phía sau Phó Thâm có một người đang đi theo, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
"Chào Phó tổng"
"Ừm." Phó Thâm khẽ gật đầu, dắt người kia nhanh chóng bước vào phòng làm việc.
Thư kí mờ mịt một lát, một mùi vị bát quái nổ tung trong đếntới công ty, hơn nữa còn nắm tay!
Quay người lại, cô lập tức hoảng loạn tìm điện thoại của mình.
"Tin tức lớn! Phó tổng dẫn người đến công ty!"
"Tôi còn thấy bọn họ nắm tay nhau!"
Hai tin nhắn của thư kí ném vào trong nhóm, cô còn đang liều mạng tìm nhãn dán để biểu đạt tâm tình kích động của mình.
"!"
"!!"
"!!!"
"Wow!!!!"
.......
Ngay lập tức, những nhân viên đang bị dealine đè đến ngất xỉu đều như được tiêm máu gà.
"Tập xinh gái, xin ảnh chụp!" Wechat của thư ký bị oanh tạc dữ dội, không biết bao nhiêu người ở trong nhóm đều @thư ký.
"Tôi sợ, ai có gan không, tôi có thể mở cửa cho mọi người." Thư ký trả lời thống nhất.
Nhát thời trong diễn đàn lặng ngắt như tờ.
"Có phải ở trong bữa tiệc từ thiện trước cũng là em trai đó không?" Lại có người hỏi.
"Cảm giác là..." Thư ký cẩn thận nhớ lại bóng dáng vừa rồi của Lộ Tinh, nhưng cậu bị áo khoác che từ đầu đến cuối, cái cô nhìn chỉ là thoáng qua thôi. Cô hận không thể ném đôi mắt mình xuống đất, chỉ vì để thấy rõ khuôn mắt của Lộ Tinh.
"Mấy người không biết đâu cậu ấy bị Phó tổng bao bọc tốt lắm, căn bản làm gì có cơ hội cho tôi xem." Thư ký khóc thút thít.
"Thì ra Phó Thâm cũng ôn nhu nhưng không phải là với chúng ta, hic hic hic." Một cô gái nhỏ vẫn say mê theo đuổi Phó Thâm
"Treo thưởng số tiền lớn, xin ảnh chụp đối tượng của Phó tổng!"
...
Trong nhóm nổ tung, trong phòng làm việc Lộ Tinh cũng không ngồi yên.
Phòng làm việc của Phó Thâm rất lớn, Lộ Tinh giống như là đi tìm kho báu khắp nơi. Hắn kỳ thật Nhưng thật ra là muốn tìm xem xem Phó Thâm có giấu cậu đồ gì ngon không.
"Tinh Tinh lại đây." Phó Thâm ngồi trên ghế da chuyên dụng của CEO, rất có khí thế tổng tài. ( :)) ối giời ơi ::)))
Lộ Tinh bò lên đùi anh ngồi xuống, yên lặng chơi đùa với nút áo trên người anh.
Phó Thâm thấy anh an phận, mới chuyên tâm xử lí công việc trong tay.
Bất tri bất giác Lộ Tinh đã nằm sâp trên người Phó Thâm ngủ rồi, anh không dám làm động tác quá lớn, bấm vào điện thoại cố định trên bàn bảo thư ký đem chă vào.
"Nhớ kỹ, động tĩnh nhỏ một chút."
Phó Thâm dặn dò riêng
Thư ký cuối cùng cũng đầy máu sống lại.
Cao hứng phấn chấn đưa chăn đi vào, mặt mày xám tro đi ra.
Trong lòng thư ký như có một trăm con chó chạy qua, Phó Thâm gần như là nhét cả người Lộ Tinh vào trong quần áo, đến lông cũng không cho cô nhìn thấy.
Nhưng Lộ Tinh ngủ ngon cx không duy trì được bao lâu.
Một cuộc điện thoại của Phó Thâm đánh thức cậu dậy, ông cụ Phó gọi đến nên Phó Thâm phải bắt máy.
"Bữa tiệc của Kỳ Gia?" Giọng điệu của Phó Thâm nghi ngờ, ngược lại cười hỏi, "Kỳ gia không mời ông nội sao?"
"Đi dự tiệc đều là thanh niến anh tuấn, ông là một lão già thì đi xem náo nhiệt làm gì, hơn nữa Kỳ gia bên kia chỉ đích danh mời cháu. Ông cảm thấy cũng không phải chuyện gì xấu, nên giúp cháu đồng ý rồi.
Phó Thâm bất đắc dĩ, đương nhiên không thể làm mất mặt ông nội nên đành phải đồng ý.
Cúp điện thoại, Phó Thâm một bên xoa đầu trấn an Lộ Tinh. Trong lòng cũng có cân nhắc.
Kỳ gia không trực tiếp mời mà phải nhờ ông chuyển lời đến, chắc là đoán được là hắn sẽ từ chối. Nếu làm như vậy thì anh sẽ không chối được.
Nếu chỉ là bình thường thương nghiệp tụ hội còn hảo, Phó Thâm liền sợ sự tình không đơn giản như vậy.
Bên này Phó Thâm vừa mới cúp điện thoại, thì Trần Bình đã đưa thiệp tới.
"Du thuyền trên biển."
Địa chỉ bữa tiệc là trên biển..
Cuối tuần, bờ biển phía đông của thành phố Dung Thành.
Du thuyền trên biển.
Bữa tiệc này của Kỳ gia tổ chức khá lớn, các nhân vật tai to mặt lớn đều có ở đây. Phó Thâm tính toán thời gian rồi mới đi lên thuyền.
Dáng người Phó Thâm cao gầy, hơn nữa thích tập thể hình, cho nên tỉ lệ cơ thể phải nói là hoàn mỹ. Cả người âu phục vai rộng eo thon, chà trộn trong đám người nổi tiếng cũng không thua ém gì.
" Anh Phó Thâm." Thanh âm của Kỳ Nghiên từ phía sau lưng Phó Thâm truyền đến.
Phó Thâm hơi nhíu mày, biết là trốn không được.
Kỳ Nghiên mặc váy dài màu đỏ, hoa lệ lại gợi cảm. Đương nhiên là trung tâm của bữa tiệc hôm nay, nhìn thấy Phó Thâm thì một mình đi đến, ý cươi nơi đuôi mắt càng đậm.
"Kỳ tiểu thư." Ngữ khí của Phó Thâm bình thường, điều chỉnh lại đồng hồ đeo ở cổ tay.
Kỳ Nghiên từ trong tay nhân viên phục vụ lấy một ly rượu đỏ đưa cho Phó Thâm, Phó Thâm cười cười từ chối, "Tôi không uống rượu."
Cô hơi chần chừ rồi đưa ly rượu lại cho nhân viên phục vụ.
Lúc này du thuyền trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, nam nữ cũng đều lên sàn để nhảy điệu Waltz.
"Anh Phó Thâm, có thể cùng em nhảy một điệu được không?" Kỳ Nghiên đi đến bên cạnh Phó Thâm, tao nhã hào phóng.
Sát đến gần, Phó Thâm có thể ngửi được hương nước hoa gợi cảm trên người Kỳ Nghiên. Phó Thâm không thích, anh càng thích vị ngọt thanh của kẹo trên người Lộ Tinh hơn.
Phó Thâm lui về sau một bước, không mất phong độ, "Người có gia đình thật sự rất không tiện."
"Tinh Tinh sẽ ghen." Phó Thâm đã nói đến đủ rõ, "Cô đừng nhìn em ấy nhỏ, ghen tuông lên thì rất sợ lắm đó, đến cả tôi còn sợ em ấy."
Phó Thâm nói lên đến Lộ Tinh thì trên mặt hiện lên vẻ cưng chiều, giống như ăn một ngàn viên kẹo cùng một vị nhưng không ngấy.
Phó Thâm không thèm để ý đến sự khó xử của Kỳ Nghiên chút nào, anh chỉ thể hiện thái độ của mình thôi không có gì hơn.
Trong nháy mắt hội trường trở nên an tĩnh, Kỳ Nghiên cảm giác tất cả mọi người đều đang ở bên canh chê cười, trào phúng cô mặt nóng dán mông lạnh.
"Xin lỗi không tiếp được." Phó Thâm lấy điện thoại đnag ung trong túi ra, đi đến gần lan can của thuyền tiếp điện thoại.
Kỳ Nghiên thu liễm lại sự xấu hổ của mình, hai tay đặt ở đằng sau váy chậm rãi siết chặt.
"Tinh Tinh mất tích?" Phó Thâm giận điên người, chất vấn quản gia đang gọi điện tới.
"Lập tức phong tỏa tòa nhà! Phái người đi ra ngoài tìm, còn có đi xem camera dám sát ở xung quanh đó!!!"