Chương 23: Trân châu màu hồng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ buổi sáng cho đến hoàng hôn....

Phó Thâm để mái tóc ướt đẫm đi ra từ phòng tắm, tiện tay kéo cái khăn tắm bên cạnh lau đi vệt nước trên người. Lộ Tinh giống như là một con cừu nhỏ ngủ đông đang nằm ngủ say trong chăn, Phó Thâm sợ đánh thức cậu nên không dám dùng máy sấy.

Phó Thâm nhặt những viên trân châu rơi rải rác khắp nơi trên sàn nhà, cầm lấy một viên cẩn thận ngắm ngía. Đây là lần đầu tiên Phó Thâm nhìn thấy trân châu màu hồng nhạt, không giống với mấy viên trân châu trắng bóng vuốt ve khô khan lấy ra từ vỏ ngọc trai. Viên trân châu này không to lại còn tròn trịa đầy đặn, hơn nữa còn dưới ánh đèn còn đang phát sáng.

Phó Thâm nhìn một lát, đem trân châu bỏ hết vào bình anh hay bỏ trân châu.

Phòng Phó Thâm một mảnh hỗn độn, đặc biệt là trên giường, cảm giác là ngay cả người cũng không ngủ được trên đó nữa. Phó Thâm ngẫm lại, thì đem cả người cả chăn cùng ôm vào một phòng khác.

Vẻ mặt Lộ Tinh đầy thoả mãn nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục bình thường, xem ra là đã vượt qua kỳ phát tình.

Phó Thâm đem Lộ Tinh đặt trên giường với tư thế nằm sấp, đi lấy thuốc mà bác sĩ riêng đưa tới.

Anh và Lộ Tinh đều là lần đầu tiên, cũng chưa có kinh nghiệm, mặc dù Phó Thâm rất cẩn thận nhưng vẫn làm Lộ Tinh bị thương. Lộ Tinh sợ đau, Phó Thâm chỉ có thể thừa dịp cậu ngủ say rồi mới bôi thuốc cho cậu, nếu không Lộ Tinh tỉnh lại thì sẽ không dễ dàng như vậy.

Phó Thâm cất nhắc trong một khoảng thời gian nữa Lộ Tinh sẽ không tỉnh, dù sao thì cậu cũng đã bị giày vò cả một ngày cũng đã tiêu hao hết thể lực. Phó Thâm thu dọn xong thì đi xuống dưới nhà, trước tiên bước vào phòng bếp trước. Nấu một bát chè ngọt, đến lúc đó nếu Lộ Tinh tỉnh mà đau đến muốn khóc, thì cái này còn có thể dỗ dành được cậu.

Bởi vì kỳ phát tình của Lộ Tinh, Phó Thâm đã cho người giúp việc trong nhà nghỉ hết cho nên rất nhiều việc trong nhà đều phải tự tay anh làm lấy, ví dụ như thay ga giường, dọn dẹp lại căn phòng hỗn độn kia. Tuy rằng Phó Thâm từ đã nhỏ đã là một tiểu thiếu gia hai tay không dính nước mùa xuân, nhưng mấy cái chuyện vụn vặt trong sinh hoạt cuộc sống này cũng không làm khó được anh.

Cả căn phòng sáng sủa hẳn lên, lúc Phó Thâm đi ra ngoài vứt rác thì Lộ Tinh tỉnh lại.

Lộ Tinh vẫn là cái tư thế nằm sấp vừa rồi, cả phía dưới lẫn phía sau của cậu đều đau căn bản không dám nhúc nhích. Phó Thâm vẫn tính sai một chút, đau đớn như vậy không làm Lộ Tinh muốn khóc cậu chỉ cảm thấy rất là xấu hổ. Cậu với Phó Thâm thế mà đã làm loại chuyện thân mật như vậy.

Nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, tuy rằng đầu óc của Lộ Tinh không quá thanh tỉnh nhưng cũng có thể nhớ kỹ đến bảy tám phần. Một cảm giác suиɠ sướиɠ lan tràn trong tâm trí cậu, cậu giống như đã chiếm hữu người này hoàn toàn, người này nhất định chính là bạn đời của cậu.

Lúc Phó Thâm trở lại phòng, vừa mới vào cửa thì thấy Lộ Tinh đang rung đùi đắc ý, cả người còn cười đến phát run. Phó Thâm thả nhẹ bước chân, cho đến khi thấy rõ vẻ mặt si ngốc của Lộ Tinh mới lại gần bên tai cậu hỏi một câu: " Có chuyện gì mà buồn cười như vậy?"

Lộ Tinh bị dọa sợ, nhịn đau đớn trên người muốn chui vào trong chăn trốn đi, cậu còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với Phó Thâm, quá xấu hổ. Đừng nhìn Lộ Tinh nhỏ bây giờ cũng ngại ngùng rồi.

Phó Thâm vỗ nhẹ cái cái chăn đang phồng lên, cố tình tránh đi vị trí mẫn cảm của Lộ Tinh, "Có đau không?"

Từ trong chăn Lộ Tinh thò ra một bàn tay, giơ hai ngón tay lên chỉ chỉ.

Phó Thâm biết mình xuống tay có chút tàn nhẫn.

"Tôi nấu chè ngọt cho em này còn bỏ thêm táo đỏ nữa, rất ngọt." Phó Thâm nói chuyện rất nhẹ, ngay cả ngũ quan cũng đều rất ôn nhu.

Ngọt, chính là lí do để Lộ Tinh từ trong chăn thò ra nửa cái đầu. Có lẽ hôm nay vận động quá nhiều, mái tóc bạc của Lộ Tinh có mấy cái nút thắt lộn xộn y như tổ chim.

Phó Thâm thật sự không khống chế được, lại xoa xoa vài cái kết quả là càng ngày càng rối.

Phó Thâm tìm được một cái lược đem lại đây, cẩn thận gỡ mấy sợi tóc của Lộ Tinh đang bị thắt nút lại tiện thể còn buộc cho cậu một bím tóc quả táo trên đầu*. Cái chuyện này đây là lần đầu tiên Phó Thâm làm, nhưng anh lại cảm thấy mình còn rất có thiên phú, bởi vì hiệu quả cũng không tệ lắm. Cái bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu cậu cùng với khuôn mặt trẻ con này của Lộ Tinh, làm Phó Thâm càng muốn xoa cậu.

* bím quả táoNgười Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!! - Chương 23: Trân châu màu hồng

Bên ngoài phòng, mặc dù đã mở cửa cho Lộ Tinh ấm nhưng Phó Thâm vẫn sợ cậu bị lạnh. Dùng cái thảm lông quấn quanh Lộ Tinh y như gói cái bánh chưng, sau đó khiêng xuống lầu.

Phó Thâm thêm mấy viên đường phèn cùng với táo đỏ vào bát chè ngọt, Lộ Tinh rất hài lòng. Vốn dĩ cậu đang rất đói bụng, dù sao cái loại chuyện này cũng rất phí thể lực.

Không có thời gian làm bữa tối, Phó Thâm liên hệ trực tiếp cho trợ lý Trần Bình bảo anh từ khách sạn gói đồ ăn đến đây.

Lúc Trần Bình đến đó, vừa lúc Lộ Tinh cho một bát chè ngọt xuống bụng.

Đây không phải lần đầu tiên Trần Bình đến Phó trạch, thỉnh thoảng Phó Thâm cũng sẽ gọi hắn đưa tài liệu đến đây.

"Phó tổng." Trần bình đem đem mấy túi xách đang còn nóng hổi đưa cho Phó Thâm, vừa nhấc mắt lên ánh mắt liền rơi xuống bóng lưng nhỏ nhắn đang ngồi trên sô pha.

Tóc bạc rất dễ phân biệt, cuối cùng Trần Bình cũng phát hiện ra bạn trai nhỏ của Phó Thâm.

"Vất vả rồi." Phó Thâm cầm lấy mấy cái túi đóng gói nặng trĩu, mua không ít đồ.

Trần bình thu lại ánh mắt. Không dám nhìn nhiều nữa hắn là người rất chú ý đến thân phận của mình, làm xong những công việc trong tay này hắn cũng có thể về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Cuối mùa thu thời tiết se lạnh, ra khỏi Phó trạch, Trần Bình một đường chạy thẳng nhưng nơi này là khu biệt thự cao cấp rất lớn, muốn ra khỏi cổng phải mất chút thời gian. Mới vừa chạy được vài bước, Trần Bình liền thấy một người đàn ông đang lén lút bên cạnh vị trí thùng rác, vừa nhìn đến hắn thì vô cùng cảnh giác.

Nhặt đồng nát, Trần Bình nghĩ thầm trong lòng. Nhưng cũng dễ giải thích thôi, dù sao thì nơi này cũng chính là toàn nhà giàu chân chính, tùy tiện nhặt một cái gì đó rách nát cũng có thể bán được mấy vạn. Nhưng cũng bởi vì an ninh của khu này rất nghiêm ngặt mấy người nhặt đồng nát không chừng phải mất không ít công sức mới trà trộn vào được.

Trần bình không có hứng thú lo chuyện bao đồng xem như không nhìn thấy, chạy chậm rời đi.

Chớp mắt đã được một tuần.

Dù sao thì Lộ Tinh vẫn đang còn trẻ, ở trên giường ngoan ngoãn nằm hai ngày là có thể đi có thể nhảy. Phó Thâm cũng trở về công ty xử lý công việc chất đống.

Phó Thâm liên tục bỏ bê công việc trong vòng một tuần, đây là chuyện trước đây chưa từng có. Anh không đi làm từ trên xuống dưới trong công ty ai cũng đều cảm thấy vô cùng thoải mái, ít nhất cũng không cần đối mặt với vị diêm vương mặt lạnh này. Nhưng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Phó Thâm vừa trở lại chính là điều chỉnh kỷ luật trong công ty, nhóm nhân viên rêи ɾỉ khắp nơi.

"Phó tổng sao lại trở lại rồiiiiii? Khó trách cà phê hôm nay toàn vị đá..." Công nhân 1 vừa phun tào.

" Hôm nay tôi bị Phó tổng gọi lên báo cáo lại, không biết tối nay có thể tan ca đúng giờ không nữa, ài ài ài." Công nhân 2 gào théttttt

" Àiiiiii, vừa rồi lại thông báo tí nữa lại phải họp lỗ tai tôi lại phải chịu tội rồi." Công nhân 3 than thở.

_________________________________

Sự náo nhiệt trong nhóm tất nhiên là Phó Thâm không biết, anh vừa mới đọc xong dự án mới của công ty cả khuôn mặt lạnh lùng.

Phó Thâm uống một ngụm cà phê trên bàn. Đứng lên đi đến bên cửa sổ bên cạnh, ngồi trên ghế cả một buổi sáng cũng nên thư giãn một chút. Thời tiết hôm nay rất tốt, trên tầng 27 tầm nhìn rộng, có thể nhìn thấy hầu hết các khu vực xung quanh của trung tâm thành phố.

Ánh mắt Phó Thâm nhìn về phía xa xa, trong lòng lại lại thầm nghĩ được đại khái Lộ Tinh đang làm gì.

Chắc là lại đang ngâm trong nước rồi, Phó Thâm mở điện thoại ra cả gương mặt Lộ Tinh buộc một chỏm tóc trên đầu hiện ra. Lộ Tinh đang bưng một cái bát còn lớn hơn mặt mình, ngửa đầu chăm chú uống chè.

Phó Thâm nhếch môi cười khẽ không nghe thấy tiếng.

Ở cửa thư kí đang chuẩn bị gõ cửa ,nhưng khi nhìn thấy bộ dáng như là đang ngây ngô cười ngốc của Phó Thâm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó yên lặng đi ra ngoài. Cô hoài nghi nếu như mình bị Phó Thâm phát hiện, đến lúc đó thiết lập bá tổng bị sụp đổ, mình sẽ là nguoiwd đầu tiên bị diệt khẩu.

"Tôi vừa nhìn thấy Phó tổng ở trong văn phòng đang ngây ngô cười!!!!! Có phải mắt tôi mù rồi không...!!!" Nữ thư kí gào thét trong nhóm.

"!!!!"

Dấu chấm than điên cuồng +1.

______________________________

Lời edit: bất ngờ khum bất ngờ khum, khum có miếng nước chấm nào luôn hết á :))))