Editor: Đậu“Chồng ơi, mặc bộ quần áo nhỏ này cho con được không?” Lộ Tinh lấy ra hai bộ đồ thỏ nhỏ từ trong tủ quần áo của bé, một bộ là màu trắng, một bộ là màu hồng nhạt.
“Được”. Phó Thâm nhận lấy quần áo trên tay Lộ Tinh, cầm nó vào phòng bé. Hai bánh bao nhỏ vừa uống sữa xong, ngoan vô cùng, còn bé người cá thì đang ngậm ngón tay.
“Mẹ, bộ quần áo này đẹp không ạ?” Lộ Tinh giơ bộ quần áo đang cầm trên tay Phó Thâm lên.
“Đẹp đẹp đó, mặc bộ này đi”.
Có Hứa Viện giúp đỡ, Lộ Tinh và Phó Thâm mỗi người phụ trách một bánh bao nhỏ mặc quần áo cho bé.
Quần áo tươm tất, Lộ Tinh bế bé con, còn Phó Thâm bế bé cá đi xuống nhà đón khách. Hôm nay chính là đại tiệc 100 ngày của hai bánh bao nhỏ, hẳn tổ chức rất linh đình, nhưng Phó Thâm và Lộ Tinh cân nhắc đến việc bé người cá khác với những đứa trẻ bình thường, nên không muốn để quá nhiều biết đến, cho nên quyết định tổ chức đơn giản ở nhà là được.
Người đến sớm nhất chính là ông nội Phó và bà nội Phó, hai ông bà đã chuẩn bị mấy bao lì xì màu đỏ cho bé đưa cho Lộ Tinh, còn mua rất nhiều đồ chơi trẻ em.
Anh em của nhà họ Phó lục tục đến, Phó Thâm chính thức giới thiệu Lộ Tinh và hai bánh nhỏ với những người còn lại trong nhà họ Phó.
Gần mười giờ, Tần Húc và Ôn Ngôn đến, Tần Húc đẩy xe nôi, còn Tần Tử Ngôn đã ngủ say.
“Tinh Tinh!” Ôn Ngôn bận chăm sóc Tần Tử Ngôn nên đã lâu không gặp Lộ Tnh.
“Ôn Ngôn, cậu đến rồi!”
“Quà cho đứa nhỏ nè”. Ôn Ngôn đưa hai hộp quả tinh xảo cho Lộ Tinh, Lộ Tinh cầm trên tay nặng trịch.
“Hai đứa nhỏ đâu?”
Chào hỏi mọi người trong nhà họ Phó, Tần Húc nhìn lướt một vòng phòng khách, nhưng không thấy hai đứa nhóc đâu.
“Mẹ bế đi thay tã ở trong phòng”.
Lộ Tinh chỉ vào phòng bé trên tầng, lúc nãy bé người cá đã tiểu trong ngực Phó Thâm.
Khi đang nói chuyện, Hứa Viện ôm đứa trẻ xuống.
“Bé nhỏ là Phó Thần Thần”.
“Bé lớn là Phó Cảnh Dương”.
Lộ Tinh giới thiệu tên của hai đứa nhỏ.
Lần cuối Ôn Ngôn và Tần Húc nhìn thấy hai bánh nhỏ này là khi bọn nhỏ mới sinh ra, sau này Lộ Tinh vẫn luôn ở cữ nên không có cơ hội gặp.
Trong ba tháng hai bánh bao nhỏ đã thay đổi khá rõ ràng, đã trắng hơn nhiều so với lúc mới chào đời, đôi mắt dường như không còn phủ một tầng sương mù mênh mông, thay vào đó là bên trong sáng như trời sao.
“Bé lớn là dị đồng?!” Tần Húc sửng sốt, lúc đầu đứa nhỏ còn nhỏ hầu như đều đang ngủ, đặc điểm này không rõ ràng, nhưng đứa nhỏ càng ngày càng lớn, màu mắt rất rõ ràng nên dễ phát hiện.
Mắt trái Phó Cảnh Dương có màu xanh băng giống Lộ Tinh, mắt phải còn lại thì có màu nâu sẫm giống Phó Thâm.
“Bé nhỏ có phải dị đồng không?” Tần Húc vừa quay đầu nhìn vừa hổi.
“Mắt của Thần Thần không phải dị đồng, nhưng giống với mắt Tinh Tinh”. Lộ Tinh cười nói.
Quả nhiên bé người cá có màu mắt xanh băng giống y hệt Lộ Tinh.
“Thật là đẹp”. Tần Húc không keo kiệt khen ngợi chút nào.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Tần Tử Ngôn tỉnh dậy, bàn chân nhỏ nhắn mũm mĩm đá vài cái vào không trung, trong miệng phát ra tiếng bi bô.
Sợ bé khóc, Tần Húc chạy lại nhanh chóng bế con lên dỗ hai lần.
Có lẽ có quá nhiều người, Tần Tử Ngôn xấu hổ không tiện khóc, khóe miệng vừa mở ra chậm chậm khép lại.
“Nào đến xem em trai con này”. Tần Húc bế Tần Tử Ngôn để nhóc nhìn hai bánh bao nhỏ.
Tần Tử Ngôn tò mò nhìn hai đứa em trai nhỏ hơn mình một chút, đôi mắt không chớp lấy một cái.
Người lớn xung quanh im lặng, bỗng nhiên Tần Tử Ngôn cười lên, tuy rằng không phát ra tiếng động nhưng mọi người vẫn đang quan sát.
Tần Tử Ngôn giơ tay che mắt, bánh bao nhỏ người cá trong tay Lộ Tinh cũng cười theo.
“Thần Thần cười kìa!” Hứa Viện phấn khích không chịu nổi, vội vàng lấy điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc này. Bởi vì ai trong nhà cũng đều than thở, cho rằng hai bánh nhỏ này y như cái tính cách ít nói ít cười của Phó Thâm, rõ ràng vẫn là nhóc con mà tính cách thật sự lạnh lùng.
Thấy con trai cười, Phó Thâm và Lộ Tinh kinh hỉ.
“Thần Thần cười đó”. Lộ Tinh ngẩng đầu nói với Phó Thâm, khóe miệng lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.
“Phó Thâm hình như con trai cậu rất thích con Tử Ngôn nhà tôi đó, tương lai hai nhà chúng ta có muốn kết thông gia không?!” Tần Húc nửa đùa nửa thật nói với Phó Thâm.
“Cũng không phải là không thể”. Phó Thâm nói, đưa tay xoa xoa đầu Lộ Tinh.
“Vậy cứ định thế đi!” Tần Húc cảm thấy con trai hắn rất có triển vọng, vừa ra ngoài một chuyến đã hốt được vợ tới tay.
“Con trai, con còn lợi hại hơn bố nhiều đấy”. Tần Húc hôn Tần Tử Ngôn một cái.
“Anh con đến rồi”. Hứa Viện chọc Phó Thâm.
Phó Thâm nhìn ra cửa, thì thấy Phó Trạch xách túi lớn túi nhỏ đi vào, theo sau còn có một người đi theo – Nghiêm Đào.
“Tắc đường một chút, chúng tôi đến muộn”. Phó Trạch đưa đồ cho bảo mẫu.
“Hai người đến cùng nhau?” Tần Húc ngửi được mùi bát quái, cùng Phó Thâm ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
“Không được cùng nhau đến à?” Nghiêm Đào thản nhiên trả lời vấn đề của Tần Húc.
“Được được được chứ!” Tần Húc lại gật gật đầu.
“Đây là mẹ tôi”. Phó Trạch chủ động giới thiệu Hứa Viện với Nghiêm Đào.
“Bố đâu?” Phó Trạch không thấy Phó Bách đâu.
“Đang nấu ăn trong bếp”. Hứa Viện cười nói/
“Chào bác gái, cháu là Nghiêm Đào”.
Nghiêm Đào – Đương nhiên là Hứa Viện, bà thường nghe Phó Thâm nhắc đến. Nhưng lần cuối thấy Nghiêm Đào cũng là lâu lắm rồi, vì Hứa Viện bà cũng quanh năm ở nước ngoài.
“Rồi rồi rồi, vào ngồi đi”. Khả năng nắm bắt thông tin của Hứa Viện không phải nói chơi, chỉ cần nghe câu nói đùa của Tần Húc với ánh mắt đầy ẩn ý kia, chắc chắn cũng có thể đoán được quan hệ của Nghiêm Đào với Phó Trạch không bình thường. Huống chi, Phó Trạch còn đích thân giới thiệu Nghiêm Đào với Hứa Viện.
“Bố con trong bếp đấy vào chào một tiếng đi”. Hứa Viện đẩy Phó Trạch vào bếp, chỉ để lại Nghiêm Đào, Phó Thâm cùng nhau trêu con nít.
“Ông đến muộn rồi, vừa rồi tôi và Phó Thâm đã kết thông gia rồi!” Tần Húc vỗ ngực Nghiêm Đào hai cái.
“Chuyện gì thế?” Nghiêm Đào hỏi, không biết mô tê gì.
Nghiêm Đào cũng không ngại phiền, kể toàn bộ câu chuyện cho Nghiêm Đào nghe.
Trong bếp, Phó Bách đeo tạp đề, động tác đâu ra đấy.
“Bố”. Phó Trạch và Hứa Viện cùng nhau đi vào, Hứa Viện ở phía sau, lặng lẽ đóng cửa phòng bếp.
“Con trai, bận việc xong rồi?’ Phó Bách đặt mấy thứ trong tay xuống, dì tiếp tục cầm lấy rồi tiếp tục làm tới làm lui.
“Bận xong rồi ạ”.
“Khụ khụ khụ!” Hứa Viện ho khan vài tiếng, đem lực chú ý của hai người kia tập trung lên người mình.
“Con trai à”. Một tay Hứa Viện đặt trai vai Phó Trạch.
“Có phải hôm nay con dẫn đối tượng về đúng không?” Mặt Hứa Viện đầy ý cười không giấu được.
“Thật hả?!” Phó Bách cực kỳ kích động, lập tức muốn đi ra ngoài nhìn xem đối tượng Phó Trạch trông như thế nào, kết quả lại bị Phó Trạch và Hứa Viện ngăn lại.
“Bố!”
“Đừng kích động chứ!”
Phó Trạch dở khóc dở cười.
“Đúng đó, ông hùng hổ ra ngoài như vậy khiến người ta xấu hổ”. Hứa Viện nói rất chuẩn, quay đầu lại nhìn Phó Trạch: “Thế con và tiểu Đào…’’
Hứa Viện làm động tác trái tim.
Phó Trạch không phủ nhận, cười cười.
Hứa Viện lập tức hiểu rõ, hai tay vỗ bôm bốp một cái.
“Tiểu Đào? Tiểu Đào nào?” Phó Bách còn chưa kịp phản ứng.
“Ây xa, chính là đứa nhỏ nhà họ Nghiêm đó, Nghiêm Đào!” Hứa Viện nhanh chóng giải thích với Phó Bách.
“Nghiêm Đào à, đó có phải là bạn học đại học của Phó Thâm không?” Phó Bách cũng tức thì phản ứng được Nghiêm Đào là ai.
“Đúng đúng đúng, là đứa nhỏ đó!”
“Bố mẹ, hai người đừng tiết lộ đso, cứ làm bộ không biết, Nghiêm Đào…” Lời Phó Trạch còn chưa nói xong, Hứa Viện đã ngắt lời anh.
“Được rồi được rồi được rồi, mẹ và bố hiểu, hiểu hết!” Hứa Viện nháy mắt với Phó Trạch, Phó Trạch lại cười.
Người thân và bạn bè đều đã nhìn thấy đứa trẻ, đến giờ hai bánh bao nhỏ uống sữa, Tần Tử Ngôn gần như cũng nên uống sữa.
Hai ông bố ôm con vào phòng bé cho uống sữa.
Trẻ con ăn uống no nê thì thích ngủ, sau khi dỗ dành ba đứa nhóc ngủ say, đặt mấy đứa nhỏ nằm ngay ngắn vào trong nôi, ngủ ngon lành.
Có bảo mẫu trông coi, mấy người có thể yên tâm xuống ăn cơm.
Lộ Tinh với Ôn Ngôn còn đang nói chuyện qua sóng âm về kinh nghiệm dỗ con nhanh nhanh đi ngủ. Cơm trưa do Phó Bách và dì giúp việc chuẩn bị, rất phong phú hương vị cũng rất ngon, mọi người ăn no căng.
Tiệc lớn một trăm ngày của trẻ con chủ yếu là để đám người lớn tụ tập vui chơi, còn mấy đứa nhóc hầu hết là đi ngủ.
Buổi tối, bạn bè người thân rời đi, nhà họ Phó trở lại bình lặng như xưa, hôm nay Phó Thâm tiếp khách cũng rất mệt mỏi. Sau khi tiễn đợt khách cuối cùng, Lộ Tinh và Phó Thâm đi xem hai bánh bao nhỏ rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Phó Thâm rửa mặt xong, tưởng Lộ Tinh hẳn đã ngủ say, nhưng anh lại nhìn thấy Lộ Tinh đang chống cằm nằm trên giường, đôi mắt vẫn tràn đầy tinh thần.
“Tinh Tinh em không buồn ngủ hả?”Phó Thâm ngồi bên mép giường, một tay ôm Lộ Tinh ngồi vào trong lòng.
“Không buồn ngủ”. Lộ Tinh lấy trong quần áo một xấp lì xì thật dày: “Vừa rồi Tinh Tinh đang xem con nhận được bao nhiêu lì xì”.
Bao lì xì được Lộ Tinh xếp gọn gàng.
Thực ra Lộ Tinh không hiểu lì xì là gì lắm, nhưng cậu biết chắc chắn là đồ tốt.
“Nè ~” Lộ Tinh nhét lì xì cho Phó Thâm: “Chồng giữ lại cho con đi”.
“Tinh Tinh sợ làm mất”.Lộ Tinh gãi đầu, thẻ ngân hàng lần trước Phó Thâm đưa cho cậu mà cậu chẳng biết vứt đâu rồi.
Phó Thâm cười cười không từ chối, mở ngăn tủ đầu giường bỏ lì xì vào đó.
“Chồng ơi, kết thông gia có nghĩa là gì ạ?” Ban ngày Lộ Tinh đã muốn hỏi, nhưng sợ mọi người chê cười cậu ngốc, không có mặt mũi hỏi.
“Kết thông gia có nghĩa là con cái hai nhà kết hôn với nhau”. Phó Thâ giải thích với Lộ Tinh.
Lộ Tinh nhanh chóng hiểu ra.
“Có nghĩa là sau này Thần Thần và Tử Ngôn sẽ kết hôn hả?” Lộ Tinh hỏi lại.
“Cũng khó nói lắm, cái này phải xem sau này hai đứa có yêu nhau không mới được”.
“Phải giống như Tinh Tinh và Phó Thâm thì mới có thể”. Lộ Tinh nghiêm túc nói.
Lúc ở cữ Lộ Tinh có xem một ít phim truyền hình, những người không yêu nhau mà cứ ràng buộc với nhau thật sự không tốt chút nào.
“Đương nhiên”. Phó Thâm và Tần Húc quá rõ ràng, mấy lời hôm nay cũng chỉ vui đùa. Có điều sau này nếu hai đứa nhỏ thật sự có duyên phận thì lại càng tốt.
“Tinh Tinh buồn ngủ”. Lộ Tinh ngáp dài.
“Vậy thì đi ngủ”. Phó Thâm đặt Lộ Tinh xuống giường, rồi tự mình leo lên giường.
***
Căn hộ Nghiêm Đào.
“Hôm nay chúng ta có tinh là đi gặp bố mẹ không?” Phó Trạch hỏi Nghiêm Đào.
Nghiêm Đào trần trụi nửa người trên, vừa mới bước ra từ phòng tắm.
“Bố mẹ anh không biết chuyện của hai ta, thì tính cái gì mà gặp bố mẹ”. Nghiêm Đào ném chiếc khăn về phía Phó Trạch, bị Phó Trạch bắt được.
“À…” Phó Trạch cười với Nghiêm Đào: “Bố mẹ tôi nói muốn mời em đi ăn cơm”.
“!!!” Nghiêm Đào sửng sốt: “Anh nói chuyện hai ta rồi sao?!”
“Nào cần tôi nói, mẹ tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra”. Phó Trạch ném lại khăn tắm cho Nghiêm Đào: “Đi, đi, đi, hiếm khi bố mẹ tôi mời em ăn cơm”.
Nghiêm Đào hung hăng lườm Phó Trạch một cái, cuối cùng không chút để ý nói: “Nếu anh hầu hạ ông đây thoải mái, ông đây sẽ đi”.
Giọng Nghiêm Đào vừa dứt, Phó Trạch đã đứng lên.
“Đêm nay em muốn ở đâu?”
“Trên giường, phòng tắm, phòng khách, sô pha… Hay ban công?” Ý cười trên mặt Phó Trạch chưa bao giờ tắt.
Nghiêm Đào nghiền ngẫm đối diện với Pho Trạch, cuối cùng phun ra năm chữ: “Anh lăn đi tắm đi!”
Phó Trạch ngoan ngoãn vào phòng tắm, có điều cũng tóm luôn cả Nghiêm Đào vào.