Editor: Đậu“Chồng ơi, Tinh Tinh đau, có phải bé con bị sao không ạ?” Lộ Tinh co rúm trong lòng Phó Thâm, bụng quặn đau mãnh liệt khiến thần kinh cả người Lộ Tinh hết sức căng chặt, hạ thể càng giống như là bị người giữ chặt kéo ra bên ngoài.
Lộ Tinh đưa tay che bụng có thể cảm nhận được rõ rệt bụng mình đang chuyển động thắt lại.
“Không đâu không đâu, bé con chỉ muốn ra ngoài gặp chúng ta thôi”. Lòng bàn tay Phó Thâm đầy mồ hôi căng thẳng, nhưng anh luôn kiềm chế hoảng sợ mà cười với Lộ Tinh, anh biết Lộ Tinh rất sợ đau và sợ, sợ sinh con, cho nên anh càng không thể tỏ ra sợ sệt chút nào, bởi vì anh là trụ cột của Lộ Tinh.
“Chúng ta sẽ lập tức đến bệnh viện, Tinh Tinh rất nhanh sẽ không đau nữa”. Phó Thâm ngẩng đầu khẩn trương nhìn con đường trước mặt, tài xế đã lái xe với tốc độ nhanh nhất.
“Tinh Tinh, hít thật sâu vào, giống như mẹ này”. Hứa Viện ở một bên cũng sốt ruột, nhưng cũng không dám bộc lộ sự lo lắng và sợ hãi của mình.
Hứa Viện làm mẫu động tác hít sâu, rồi bảo Lộ Tinh làm theo bà: “Như vậy sẽ không đau”.
Khuôn mặt trắng bệch của Lộ Tinh cố nặn ra nụ cười: “Mẹ, Tinh Tinh sẽ mạnh mẽ”.
Lộ Tinh vừa nói, vừa học theo động tác của Hứa Viện.
Cậu không biết là vì nóng hay vì đâu, cậu có thể cảm giác được toàn thân mình đều đổ mồ hôi, quần áo trên người dường như cũng bị thấm đẫm.
Phó Thâm vén tay áo lên lau những giọt mồ hôi nhỏ trên trán Lộ Tinh, vì sợ rơi vào mắt Lộ Tinh sẽ khiến cậu đau thêm.
Một đường không trở ngại gì, Lộ Tinh nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, Triệu Húc Nghiêu và nhân viên y tế đã sớm đợi ở đó.
Phó Thâm ôm Lộ Tinh đặt trên giường đẩy, y tá định đẩy cậu vào phòng sinh nhưng Lộ Tinh lại nắm lấy tay Phó Thâm không buông.
Lộ Tinh không ngừng lắc đầu với Phó Thâm, bụng dưới co thắt càng ngày càng đau, cậu đau đến mức không nói nên lời.
Phó Thâm chỉ nhìn ánh mắt Lộ Tinh là biết cậu muốn nói gì.
“Chồng không đi”. Phó Thâm nắm lấy tay Lộ Tinh, chạy đi cùng giường đẩy: “Đừng sợ”.
Nghe Phó Thâm nói anh sẽ không đi, Lộ Tinh tựa như được uống một liều thuốc an thần, trấn tĩnh lại nhưng vẫn luôn nắm tay Phó Thâm không rời, sợ cậu thoáng thả lỏng một chút là Phó Thâm sẽ biến mất. Tình huống của Lộ Tinh đặc thù nên bệnh viện đặc biệt cho phép Phó Thâm vào phòng sinh đỡ đẻ. Triệu Húc Nghiêu dùng tốc độ nhanh nhất để sát trùng toàn thân Phó Thâm.
Bên ngoài phòng sinh, Hứa Viện cũng không sốt ruột, đầu tiên bà thông báo cho hai ông bà nhà họ Phó rằng Lộ Tinh sắp sinh, sau đó lại liên lạc với Phó Bách đang ở nước ngoài, tiếp theo đâu vào đấy giải thích công việc với bảo mẫu.
Hai ông bà Phó và Phó Trạch biết tin thì vội vã chạy đến, Phó Bách cũng lập tức thu xếp công việc trong tay, đặt chuyến bay về Trung Quốc.
Hai giờ trôi qua trong nháy mắt, trong phòng sinh vẫn không có động tĩnh gì, hai ông bà Phó có hơi nôn nóng, căn bản không ngồi yên được, lo lắng cứ đi đi lại lại vòng vòng.
“Bố mẹ đừng quá lo lắng, có Phó Thâm ở bên trong cùng che chở, sẽ không có vấn đề gì đâu”.
“Lần đầu Tinh Tinh sinh, chắc chắn hơi chậm”.
Tuy biết đạo lý này, nhưng hai ông bà Phó nói không lo lắng là không có khả năng, thật ra Hứa Viện cũng sốt ruột nhưng chẳng qua vì trấn an hai ông bà nên bà mới kiềm chế cảm xúc.
Giọng Hứa Viện vừa dứt, cửa phòng sinh được mở, Triệu Húc Nghiêu và y tá ôm hai bánh bao nhỏ quấn chặt đi ra.
“Chúc mừng, hai tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh”.
“Hiện tại tình trạng của sản phu cũng ổn định, có điều tiêu hao thể lực hơi nhiều, một lát nữa mới có thể ra ngoài.”
Y tá ôm hai bánh bao nhỏ yếu ớt đến tay hai ông bà Phó.
“Bác sĩ, y tá vất vả vất vả rồi”. Hứa Viện liên tục cảm ơn nhân viên y tế.
“Chị khách khí rồi”. Triệu Húc Nghiêu khẽ gật đầu.
Lúc này Hứa Viện mới đi ngóng hai bánh bao nhỏ.
“Đứa nhỏ này y xì như Tinh Tinh!” Tuy em bé trong tay bà nội Phó có mái tóc màu sáng, nhưng màu bạch kim rất dễ thấy, không chỉ có màu bạch kim mà còn có chút màu trắng sữa.
“Đây là em trai”. Triệu Húc Nghiêu cười: “Cũng là bé người cá”.
“Hỏi sao!” Bà nội Phó cười không khép miệng lại được.
“Đây là anh trai”.
Trong vòng tay ông nội Phó là một em bé con người với mái tóc đen nhánh, khác biệt rõ rệt với bé người cá.
“Đều tốt đều tốt”. Hứa viện cực kỳ yêu thích hai bánh bao nhỏ này.
“Bố mẹ, hai người đưa bọn trẻ về phòng trước đi, ở đây có gió, con thì ở đây chờ Phó Thâm và Lộ Tinh một chút.
“Con ở đây với mẹ”. Phó Trạch cũng không đi.
“Được”. Hai vợ chồng già đi cùng y tá đưa đứa nhỏ về phòng trước. Khoảng mười phút sau, Lộ Tinh và Phó Thâm đi ra.
Giờ Lộ Tinh còn rất yếu, mệt đến mức không nói nên lời.
“Con ngoan, con vất vả rồi!” Hứa Viện thấy Lộ Tinh không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Tinh mơ mơ màng màng cười với Phó Trạch và Hứa Viện.
Ngay sau đó Lộ Tinh cũng được đẩy về phòng bệnh.
Lộ Tinh buồn ngủ đến mức không mở được mắt, nhưng cuối cùng cậu vẫn muốn nhìn thấy mấy bánh bao nhỏ mà mình vất vả sinh ra.
“Hả?” Sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, Lộ Tinh nhỏ giọng phát ra một tiếng nghi vấn.
“Sao, sao mấy đứa nhỏ không xấu chút nào vậy?” Lộ Tinh đã xem qua rất nhiều ảnh chụp của trẻ sơ sinh, em bé sinh ra cả người hồng hồng nhăn nheo, nhìn không đẹp chút nào.
Nhưng hai đứa nhỏ này lại có làn da cực trắng, hơn nữa còn vô cùng mịn, giống như kem sữa mềm, Lộ Tinh nghĩ như vậy.
Cả nhà nghe vậy thì bật cười.
Tuy nhiên bác sĩ Triệu cũng giải thích vì đó là do gen người cá của Lộ Tinh nên bọn nó mới có thể như này.
“Giống em, thật sự đẹp”. Phó Thâm chứng kiến toàn bộ quá trình Lộ Tinh sinh con, biết cậu đã đau đớn nhường nào, khóc nhiều như thế nào, đến giờ anh vẫn rất đau lòng.
Được Phó Thâm khen đẹp, Lộ Tinh có chút ngượng ngùng, thật sự không còn khí lực để che giấu.
“Mệt thì ngủ một lát đi, mọi người đều ở đây”. Phó Thâm dém chặt chăn lại cho Lộ Tinh, sợ cậu bị gió làm cho cảm lạnh.
“Vâng”. Lộ Tinh nhắm mắt lại, trong vòng 1 giây đã chìm vào giấc ngủ.
Hai bánh bao nhỏ rõ ràng đói bụng, bộ dáng y như sắp khóc, Hứa Viện có kinh nghiệm liền nhanh chóng gọi bảo mẫu đến pha sữa bột đút cho bọn nhỏ.
Phó Thâm còn chưa được ôm đứa nhỏ, nhìn thấy hai đứa nhóc thích thú bú sữa, Phó Thâm có chút buồn cười, đúng là giống y đúc Lộ Tinh đều là mấy đứa nhóc tham ăn.
“Lại đây ôm đi”.
Sau khi cho bé uống sữa xong, Hứa Viện nhỏ giọng nói với Phó Thâm.
Phó Thâm chưa từng ôm trẻ con, Hứa Viện tự tay dạy cho anh, bé cá ngủ đến mơ mơ màng màng, rất an phận nằm trong vòng tay anh.
Đúng như lời bà nội Phó, nhóc bánh bao này rất giống Lộ Tinh, không chỉ ở mái tóc mà đường nét trên mặt giống như khuôn mẫu của Lộ Tinh. Phó Thâm nghĩ thầm chắc Lộ Tinh khi còn nhỏ nhất định cũng như thế này, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Ôm bé nhỏ một lúc, Phó Thâm tiếp tục ôm bé lớn, có kinh nghiệm rồi động tác Phó Thâm rất bình tĩnh.
“Bé lớn giống hệt còn lúc nhỏ”. Chuyện này Hứa Viện có quyền lên tiếng nhất, ngay cả hai ông bà Phó cũng liên tục gật đầu.
“Thế là tốt, sau này con sẽ đẹp trai như bố nó”. Phó Thâm nhẹ nhàng hôn lên trán con trai.
Đứa nhỏ ngủ say, Phó Thâm cũng không bế quá lâu, giao cho bảo mẫu đặt vào nôi em bé. Kết quả hai đứa nhóc này rất thông minh, vừa mới đặt xuống thì thi nhau khóc. Phải có người ôm thì mới có thủ ngủ ngon được.
Sợ đánh thức Lộ Tinh, năm người nhà họ Phó thay phiên nhau ra trận, bế hai tiểu tổ tông dỗ dành. Trẻ sơ sinh cứ khoảng bốn tiếng thì lại đói, người lướn hầu như không dám buông tay, nhất định phải thường thường nhìn chằm chằm.
Lộ Tinh ngủ một giấc khoảng bốn tiếng, lúc tỉnh dậy đã thấy hai bánh bao đang được bú sữa lần hai.
Tinh Tinh muốn thử cho chúng bú bình, kết quả trên người cậu như bị ô tô cán qua không thể nhúc nhích, chỉ có thể yên phận nằm một chỗ.
Không thể cho bú chỉ có thể nhìn, Lộ Tinh nhìn chúng bú sữa ngon như vậy, tức thì cũng cảm thấy đói. Phó Thâm nhìn đôi mắt thèm thuồng của cậu là đã biết cậu đang nghĩ gì.
“Anh cũng lấy cho em một bình sữa nhé?” Phó Thâm cười với Lộ Tinh.
Lộ Tinh vội vàng lắc đầu: “Tinh Tinh không uống, mà muốn cho con bú, bọn nhỏ nhỏ xíu, không thể chịu đói”.
Lộ Tinh rất nghiêm túc, cả nhà nghe xong lại bật cười.
“Tinh Tinh, nếu Phó Thâm mà bỏ đói ba bố con, ông nội sẽ là người đầu tiên giúp con xử lý nó”.
“Mẹ cũng xử lý nó thật tốt”. Hứa Viện lập tức hùa theo để cổ vũ Lộ Tinh.
“Còn anh giúp em đánh nó”. Phó Trạch ôm đứa cháu trai nhỏ trong tay cũng thích không buông tay.
Phó tổng cảm thấy mình như đứa con ghẻ bị bỏ rơi, nhưng trong lòng vẫn rất vui vì gia đình anh đã hoàn toàn chấp nhận Lộ Tinh, và coi cậu như một thành viên quan trong của gia đình.
“Yên tâm đi”. Phó Thâm từ trên cao nháy mắt với Lộ Tinh: “Anh đã chuẩn bị đồ ăn cho em”.
Lộ Tinh vừa nghe có ăn, tinh thần tỉnh táo ngay tức khắc, sinh con quả thật là việc tiêu hao thể lực.
Vừa mới sinh xong nên tránh những thức ăn mặn nhiều dầu mỡ, dì đã chuẩn bị bữa cơm cữ thanh đạm hơn.
Lộ Tinh nghe Phó Thâm nói ăn như thế này xong thì về sau sẽ không bị ốm, ngoan ngoãn ăn hết. Vừa kết thúc bữa tối, Triệu Húc Nghiêu đến kiểm tra phòng, chủ yếu kiểm tra xem Lộ Tinh có còn chảy máu hay không, cũng may mà tất cả Lộ Tinh đều bình thường.
Bác sĩ Triệu rời đi, Phó Thâm bảo hai ông bà Phó về nghỉ ngơi trước, dù sao cũng giày vò cả một ngày, thân thể của ông bà không chịu nổi.
Hai vợ chồng già lưu luyến không rời về nghỉ ngơi trước, nói ngày mai sẽ đến.
“Anh cũng về trước đi, hôm nay bận lên bận xuống, vất vả rồi”. Phó Thâm nói với Phó Trạch, thủ tục rồi quy trình ở bệnh viện hôm nay đều là Phó Trạch vội vàng làm cả.
“Oke, có gì thì gọi cho anh”. Phó Trạch nói một câu rồi đi.
Hứa Viện thì không đi, nếu bà mà đi thì mình Phó Thâm không thể ứng phó với hai bánh bao nhỏ kia được.
Hứa Viện và bảo mẫu ôm đứa trẻ đến phòng bệnh khác nghỉ ngơi, để lại Phó Thâm Lộ Tinh một mình.
“Chồng ơi, có phải Lộ Tinh cực kỳ giỏi đúng không?” Trong lòng Lộ Tinh dâng lên một niềm kiêu ngạo khó tả, đây là cảm giác mà trước đây cậu chưa từng cảm thấy.
“Vô cùng giỏi luôn”. Phó Thâm đỡ người Lộ Tinh, hôn lên trán cậu: “Còn giỏi hơn chồng nữa”.
Đột nhiên Lộ Tinh nở nụ cười, dùng hết sức rướn cổ lên chủ động hôn Phó Thâm.
“Chồng ơi, Tinh Tinh lại buồn ngủ…” Sau khi sinh Lộ Tinh thời gian Lộ Tinh tỉnh cũng không nhiều, nói cho cùng thì thân thể cậu yếu, sức lực tiêu hao lại lớn.
“Nghỉ ngơi đi, có mẹ chăm sóc bé con rồi nên đừng lo lắng”.
“….” Khóe mắt Lộ Tinh mở ra một khe hở nhỏ: “Chồng cũng vất vả rồi…”
Lộ Tinh ngủ thϊếp đi, lúc này Phó Thâm mới có thời gian nhìn điện thoại.
Nghiêm Đào với Tần Húc thay phiên nhau oanh tạc, tất cả đều là tin nhắn hỏi thăm tình huống.
Phó Thâm trả lời báo cáo bình an.
Thực ra lúc đầu Nghiêm Đào với tần Húc định đến thăm Tinh Tinh, nhưng Phó Thâm nghĩ Lộ Tinh vừa mới sinh xong quá mệt cần nghỉ ngơi thật tốt, nên bảo bọn họ ngày mai hãy đến.
“Ôn Ngôn nhà tôi lo lắng đến không ăn không uống, tôi đi báo bình an cho em ấy đã”. Tần Húc ném điện thoại xuống, lập tức chạy đi tìm Ôn Ngôn.
Phó Thâm đặt điện thoại xuống, nằm ở mép giường nằm ngủ một lúc, nhưng cũng không dám ngủ sâu, vì sợ buổi tối Lộ Tinh không phản ứng kịp với tình huống của mình.
Cứ mỗi nửa tiếng Phó Thâm lại đứng dậy điểm kiểm tra xem phía dưới Lộ Tinh có chảy máu hay không, mỗi khi thấy mọi thứ bình thường thì anh mới có thể an tâm.