Editor: Đậu
“Đù đù đù!”
“Mấy người đoán xem tôi đã gặp ai!”
Nhóm nhân viên Phó thị vốn yên lặng bấy lâu nay lập tức sôi nổi, nhìn thấy tiếng ồn ào của nhân viên vô danh này, mọi người lại ngửi thấy mùi ăn dưa.
“Phó tổng, Phó tổng đó”.
“Phó tổng thế mà dẫn người đến cửa hàng mẹ và bé!”
Tin tức nặc danh của cô gái bộ phận tài chính này vừa được tung ra, mấy cô cậu đang lặn ăn dưa ngay lập tức nổ tung.
“Mẹ kiếp cái quần gì đang xảy ra vậy!”
“Nhà tôi bị sập*???”
*Thuật ngữ nhà tôi bị sập có nghĩa là sẵn sàng hóng drama tình yêu của người khác, nhưng cuối cùng drama đó lại là của mình.“Phó tổng đổi đối tượng???”
Con riêng, hay là ẩn hôn!?”
“Cầu hình ảnh, muốn bằng chứng!”
Khi đó em gái bộ phận tài chính đang trong cửa hàng mẹ và bé cao cấp ở trung tâm thành phố thì tình cờ gặp Phó Thâm với Lộ Tinh, cô không ngờ lại sẽ gặp Phó Thâm ở đây, nhất thời không dám ra ngoài chào hỏi mà trốn ở sau kệ hàng.
Lỡ như phá vỡ cái gì đó của ông chủ, như mấy chuyện riêng tư bí mật này chỉ có mất việc như chơi.
Em gái mạnh dạn chụp một tấm ảnh nặc danh gửi vào trong nhóm, bức ảnh Phó Thâm đang ôm eo mỹ nhân tóc dài. Bởi vì vấn đề góc độ, bức ảnh không chụp được khuôn mặt Lộ Tinh nhưng lại chụp được cái bụng bầu tròn trịa dưới lớp váy trắng của cậu.
“Vãi shit! Phó tổng trâu bò!”
“Nhìn dáng vẻ này, sắp sinh rồi!”
“Phó tổng đổi đối tượng rồi?”
Một đám người trong nhóm nhân viên mở cuộc trò chuyện ẩn danh để ăn dưa trên mạng.
“Mọe! Chắc sập nhà rồi, rõ ràng em trai nhỏ lúc trước đáng yêu vậy mà!”
“Nhất định không phải là em trai nhỏ lần trước, em trai nhỏ làm sao có thể sinh em bé được!”
“Quả nhiên đàn ông có tiền chẳng có cái gì tốt, tất cả đều sớm ba chiều bốn! Có mới nới cũ!”
Lời tố cáo Phó Thâm ngay lập tức gây ra sóng to gió lớn trong nhóm, dù sao cũng là nói chuyện phiếm ẩn danh nên không ai sợ, thích nói thế nào thì nói.
“Phó tổng đúng là một thằng cặn bã!”
“Mấy người nói Phó tổng kết hôn chưa?” Có người trong nhóm hỏi.
Nói cho cùng Phó Thâm và Lộ Tinh thân mật, cũng chỉ có thư ký và trợ lý trong công ty tiếp xúc nhiều nhất với Phó Thâm mới biết được, những người khác nào có cơ hội chứng kiến.
“Theo tôi nghĩ là chưa, cô xem mấy người có tiền mà kết hôn, có cái nào mà không phải chuyện lớn, đến Phó tổng thì làm sao mà sóng yên biển lặng được”.
“Thật sự không phải là con riêng của Phó tổng à?” Lại có người phát huy não bộ, tiếp tục phỏng đoán.
“Cũng không phải là không thể!”.
“ + 1”.
“Công tử quý tộc như Phó tổng mà muốn kết hôn chắc chắn cũng là hôn nhân thương mại, há có thể tùy tiện kết hôn với một người nào đó”.
….
Cuộc trò chuyện ẩn danh trong nhóm vẫn đang diễn ra, dù sao thì quần chúng ăn dưa, xem kịch chẳng ngại chuyện càng nói càng quá trớn.
“Chồng ơi, cái cái bình sữa nhỏ này đáng yêu quá, Tinh Tinh thích”. Lộ Tinh cầm cái bình sữa hình con bò nhỏ, lắc lắc cho Phó Thâm xem.
Phó tổng đương nhiên biết Lộ Tinh đang nghĩ gì: “Mua”.
Được Phó Thâm đồng ý, Lộ Tinh hài lòng bỏ hai bình sữa vào giỏ hàng, hai đứa mỗi đứa một cái là vừa đủ.
“Hay là mua thêm cái nữa?” Phó Thâm vừa cầm lấy bình sữa bò nhỏ của con vừa nói: “Mua cho em một cái”.
“Sau này ba người bọn em sẽ cùng nhau uống”.
Phó Thâm nói xong thì cười không khép miệng lại được, dù Lộ Tinh có ngốc nhưng cũng nghe ra Phó Thâm đang cười cậu.
“Còn lâu!”. Lộ Tinh ra vẻ ngạo kiều*, lấy bình sữa trong tay Phó Thâm đặt lại lên kệ, tức giận đi đến cái kệ khác.
*Bề ngoài lạnh lùng, bên trong ôn nhu.Phó Thâm vừa cười, vừa đuổi theo Lộ Tinh.
Lộ Tinh đi chưa được vài bước, đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm đống bánh quy dành cho trẻ con nghiến răng trên kệ mà nuốt nước miếng.
Phó Thâm biết Lộ Tinh chính là nhóc quỷ ham ăn.
“Chồng ơi, muốn”. Lộ Tinh chỉ vào chiếc bánh quy nhỏ xinh tinh xảo trên kệ, giọng điệu mềm nhũn, Phó Thâm nghiêm túc hoài nghi đứa nhỏ này đang làm nũng với mình.
“Em muốn, hay bé con muốn?” Phó Thâm cúi người áp sát Lộ Tinh.
“Tinh Tinh muốn”. Lộ Tinh tiến lại gần hôn bẹp Phó Thâm một cái.
Trong lòng Phó tổng mừng rỡ.
“Bé con còn chưa sinh ra không thể ăn cái này, Tinh Tinh chỉ có thể ăn vào bụng rồi bé con mới được ăn, chờ sau này bọn nó lớn lên, chồng sẽ đi mua cho bọn nó”. Lộ Tinh cảm thấy sắp xếp này của mình thật hoàn hảo, đôi mắt cười híp lại thành hai khe hở, xuyên qua khe hở còn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong con người cậu.
Cánh tay Phó Thâm giơ lên, đã xếp ngay hai hộp bánh quy nhỏ nghiến răng cho Lộ Tinh.
Đồ đạc của bé con mua cũng kha khá, Phó Thâm dẫn theo Lộ Tinh đi siêu thị mua sắm, để lại Trần Bình tính tiền.
Gần như Lộ Tinh chưa bao giờ đến đây, cũng bởi là bởi vì hôm nay Phó Thâm nghỉ phép, hơn nữa Lộ Tinh nói cậu buồn chán nên Phó Thâm đưa cậu đến.
Lúc này trong siêu thị không có bao người, hàng hóa rực rỡ sắc màu làm Lộ Tinh nhìn hoa cả mắt.
Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Lộ Tinh lại không thể đi được nữa.
Nhiều đồ ngon như vậy, nhưng trước kia Phó Thâm chưa từng dẫn cậu tới.
Lộ Tinh cứ thấy cái gì là cũng muốn mua.
“Chồng ơi muốn cái này!”
“Cái này và cái này!”
“Cái kia cũng muốn!” Lộ Tinh sắp nhìn không nổi.
“Bạn nhỏ, cái gì cũng muốn, em có tiền không?” Đột nhiên Phó Thâm ném ra một vấn đề chết người với Lộ Tinh.
Lộ Tinh nhìn trái ngó phải, cái váy này của cậu không có túi.
Lộ Tinh nghiêm túc lắc đầu: “Tinh Tinh không có tiền”.
“Nhưng chồng em có tiền! Tinh Tinh có chồng, he he”. Lộ Tinh nói ra câu này còn đặc biệt kiêu ngạo.
Phó Thâm ậm ừ cười, rất hài lòng với câu trả lời của Lộ Tinh.
Lần đầu tiên đi siêu thị, Phó Thâm rất muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lộ Tinh, đồ ăn vặt mà LỘ Tinh muốn anh đều mua, xe hàng đã nhanh chóng đầy. Nhưng bọn họ mới đi dạo được nửa cái siêu thị.
Phó Thâm bảo Trần Bình đẩy xe này đi tính tiền trước, đổi sang xe đẩy khác đi dạo tiếp, sự tò mò của Lộ Tinh thực sự được khơi dậy hoàn toàn.
Không chỉ hải sản, mà còn có nhiều sản phẩm nước ngọt.
“Tôm to!” Lộ Tinh là một fan trung thành của tôm.
Chỉ cần Lộ Tinh nói một câu, Phó Thâm đã hiểu, chọn mấy con tôm tươi sống để ông chủ gói, bữa tối nay đã sẵn sàng.
“Muốn ăn gì nữa không?” Phó Thâm tiếp tục hỏi ý kiến Lộ Tinh.
“Muốn ăn nhím biển!” Đương nhiên Lộ Tinh không có gì khách sáo trước mặt Lộ Tinh. Muốn ăn nhím biển không khó, nhưng Phó Thâm thấy chất lượng nhím biển trong siêu thị rất tầm tầm, còn không bằng bảo dì trực tiếp đi chợ hải sản mua loại tươi sống.
“Muốn ăn bạch tuộc nữa!”
Khi ở trong biển, thật ra Lộ Tinh rất sợ bạch tuộc, các xúc tu của bạch tuộc có giác hút, cứ dính chặt đuôi cậu, động thế nào cũng không được, Lộ Tinh cảm thấy rất khủng bố.
Nhưng khi ăn bạch tuộc xào của dì làm, Lộ Tinh thấy thật thơm, cũng không sợ bạch tuộc nữa.
Phó Thâm bảo ông chủ thêm một con bạch tuộc nữa, béo một chút.
Ông chủ hỏi Phó Thâm có phải xử lý qua không, Phó Thâm nghĩ mang về dì xử lý cũng phiền phức, để cho người chủ quầy hàng nhiệt tình giải quyết luôn.
Trong thời gian chờ đợi Lộ Tinh cũng không nhàn rỗi, trêu chọc các loại cá được chuẩn bị bán trong bể cá.
Lộ Tinh cũng rất nghiêm túc hỏi Phó Thâm, những con cá này đặt ở đây là vì chúng đẹp hả. Phó Thâm nhớ lại bữa trước lừa Lộ Tinh nói hấp cá của cậu, Lộ Tinh khóc rất thảm thiết, nào còn dám nói thật.
Nếu nói cho Lộ Tinh biết những con cá này dùng để ăn chắc Lộ Tinh khóc chết mất.
Lộ Tinh đối đãi với sinh vật trong nước, chỉ cần không có đuôi thì đó chính là thức ăn, còn nếu có đuôi, Lộ Tinh sẽ cảm thấy nó cũng giống như mình, không ăn được, Phó Thâm cũng không thể ăn.
Xử lý bạch tuộc xong, Phó Thâm vội vàng dẫn Lộ Tinh ra khỏi khu vực này, miễn phải rắc rối.
“Chồng ơi, TInh Tinh muốn ăn kem”. Đi ngang qua khu kem, Lộ Tinh túm áo Phó Thâm, blinh blinh nhìn anh.
“Ăn một miếng là được ạ!” Lộ Tinh đoán được Phó Thâm sẽ không đồng ý, nên ăn lui lại một xíu.
Phó Thâm ngẫm lại, gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, ngay cả anh cũng không nhịn được ham ăn mấy thứ đồ lạnh, huống chi là Lộ Tinh.
“Vậy em chọn một cái đi, chỉ có thể cắn một miếng”.
“Dạ!” Lộ Tinh lập tức đồng ý, nằm trên tủ đông liếc trái ngó phải, muốn chọn cái cậu muốn ăn nhất.
Nhưng việc đưa ra lựa chọn thực sự rất khó khăn đối với một tín đồ ăn uống.
Cuối cùng Lộ Tinh tiến thoái lưỡng nan giữa hai loại kem, nhìn Phó Thâm như cầu xin.
Phó Thâm bị ánh mắt khát vọng kia của cậu nhìn mà đau lòng, anh muốn chiều chuộng Lộ Tinh, không có lý do gì để tước đi một ít thú vui chỉ vì Lộ Tinh mang thai.
Cuối cùng Phó Thâm bỏ cả hai loại kem vào xe đẩy, Lộ Tinh lập tức vui mừng.
Đi một vòng xuống cái gì nên mua đều mua, Phó Thâm chuẩn bị dẫn Lộ Tinh đi ra ngoài, nhưng Trần Bình đang chất đống đồ kia lên xe, Phó Thâm chỉ có thể tự mình đi tính tiền. Lộ Tinh ngoan ngoãn đi sau Phó Thâm, một tấc cũng không rời.
Phó Thâm lấy tất cả đồ trong xe ra, Lộ Tinh nhìn chằm chằm thứ trên giá nhỏ bên cạnh, nhìn mê mẩn.
Vị dâu, vị đào mật ong, vị bưởi, vị táo…Lộ Tinh bị chiếc hộp nhỏ ghi chữ “siêu mỏng” trên bao bì bên ngoài vô cùng thu hút, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đồ bên trong rất ngon.
Lộ Tinh nhớ rõ trước kia lúc ở khách sạn cùng Phó Thâm, cũng từng thấy thứ như vậy, nhưng lúc đó Phó Thâm nói đây không phải đồ ăn ngon.
Bây giờ Lộ Tinh có chút không tin.
Lộ Tinh thừa dịp Phó Thâm không chú ý, lấy mỗi hộp mỗi vị, đặt tất cả lên bàn thanh toán.
Chờ Phó Thâm phát hiện ra, nhân viên bán hàng đã chuẩn bị quét mã ghi lại đơn đặt hàng.
“Chờ một chút”. Phó Thâm gọi nhân viên bán hàng: “Mấy hộp này không phải của chúng tôi”. Phó Thâm đoán là thu nhân lấy nhầm.
“Là của chúng ta”. Lộ Tinh bất thình lình nói sau lưng Phó Thâm.
Phó Thâm quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ vô hại của Lộ Tinh.
“Tinh Tinh muốn cái này”. Lộ Tinh không hề hay biết, chỉ là ham ăn.
“Tinh Tinh, cái này không phải đồ ăn”. Phó Thâm dán vào bên tai Lộ Tinh nhỏ giọng nói.
“Vẫn muốn ạ”. Lộ Tinh nắm lấy tay áo Phó Thâm, muốn Phó Thâm mua cái này cho cậu.
Phó Thâm nghĩ vì chuyện này trì hoãn quá lâu cũng không tốt, để thu ngân thanh toán.
Sau khi đưa tiền, Lộ Tinh cầm lấy cái hộp nhỏ mà cậu tâm tâm niệm niệm thích không buông tay.
Phó Thâm chỉ cười, càng cười càng thấy buồn cười, nếu Lộ Tinh biết thứ này là để làm gì, kiểu gì cũng phải đào ao chôn mình.
Chờ Trần Bình đến đón, Phó Thâm mở kem ra cho Lộ Tinh ăn, nếu không chảy thì rất khó xử lý.
Kem lành lạnh, Lộ Tinh ngậm vào trong miệng, cảm giác tức ngực do nhiệt độ nóng gây ra lập tức bị quét sạch.
Lộ Tinh thấy Phó Thâm tuy không đổ mồ hôi, nhưng hẳn là rất nóng, vì thế mở cây kem khác ra để Phó Thâm ăn.
Ăn rồi ăn, Lộ Tinh lại nghĩ, Trần Bình có ăn không nhờ, thế rồi lại kéo Phó Thâm quay lại mua cho Trần Bình một cây kem.
“Chồng ơi, anh có muốn ăn của em không?”
Bãi đậu xe ngầm, ba người ngồi trên xe ăn kem.
Phó Thâm biết, Lộ Tinh muốn hỏi có muốn ăn một miếng kem của anh không, lời nói ẩn ý chính là là em muốn ăn một miếng của Phó Thâm.
Sau khi ăn kem của Phó Thâm, Lộ Tinh cảm thấy hôm nay hoàn thành.
Trên đường về nhà, Lộ Tinh lấy lấy mấy cái hộp “bảo bối” của mình ra chơi.
“Em có biết cái này là gì không?” Phó Thâm cầm lấy một hộp hương dâu. Lộ Tinh thành thật lắc đầu.
Phó Thâm ngoắc tay với cậu, vốn Lộ Tinh đang ngồi trên đùi Phó Thâm lại tiến gần anh hơn: “Cái này dùng để…”
Phó Thâm thì thào vài câu, Lộ Tinh lập tức mặt đỏ tai hồng, như điện giật ném mấy cái đống đồ trên tay ra, như thể mấy cái hộp nhỏ nóng phỏng tay.
“Cái này….” Sau một lúc Lộ Tinh không nói nên lời, buồn bực.
Vừa rồi trong siêu thị rất nhiều người nhìn thấy cậu mua thứ này, những người đó chắc chắn sẽ cảm thấy cậu là một con cá da^ʍ nhỏ.
Lộ Tinh cắn môi, ngẩng đầu nhìn Phó Thâm nhỏ giọng giải thích: “Tinh Tinh không phải cá da^ʍ nhỏ”.
Lộ Tinh còn rất oan ức.
Mặc dù trong lòng Phó Thâm kêu gào cá nhỏ của mình sao có thể đáng yêu như vậy, nhưng trên mặt lại không dám cười Lộ Tinh.
Cười nữa Lộ Tinh khóc mất.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại của Hứa Viện gọi đến.