Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!!

Chương 132: Muốn được em tha thứ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Đậu

Chương 132: Muốn được em tha thứ…

Vu Cố từ cửa hàng hoa về, mang theo hoa quả và rau củ tươi, vừa mới lên hành làng bước chân của anh dừng lại.

“Sao anh lại ở đây?”

Tần Cao Dương cười với anh, ý tứ đã quá rõ ràng.

Vu Cố không để ý tới hắn, lấy chìa khóa ra mở cửa, Tần Cao Dương theo sát phía sau vào.

Vu Cố làm như không thấy hắn, cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa, vì nếu Tần Cao Dương mà muốn đi thì tự hắn sẽ rời đi, nếu những gì anh nói mà có tác dụng thì bây giờ Tần Cao Dương đã không ở đây.

Vu Cố dựa theo thói quen trước đây, tắm rửa trước, rửa sạch cả những vết mồ hôi thấm đẫm người ra khỏi cơ thể sau một ngày bận rộn.

Tần Cao Dương y như một con chó đen lớn bị chủ nhân bỏ mặc, lặng lẽ ngồi trên sô pha quan sát từng cử chỉ động tác của anh, cho đến khi Vu Cố cầm quần áo vào phòng tắm, hắn mới có vẻ thả lỏng tư thế ngồi đoan chính ngửa ra sau.

“Đưa đồ lên”. Tần Cao Dương nhắn tin cho trợ lý, tiện tay bật quạt điện trên mặt đất.

Trong căn phòng ngột ngạt oi bức, lại không có điều hòa, dù Tần Cao Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi vẫn nóng đến phát hoảng.

Hắn thật sự không biết làm sao Vu Cố có thể sống ở một nơi như thế này, dù sao từ nhỏ đến hắn cũng chưa từng ở một nơi cũ nát như vậy.

Trợ lý nhanh chóng gõ cửa, Tần Cao Dương nhanh chóng cầm lấy đồ trong tay.

“Cậu về trước đi”. Vẻ mặt Tần Cao Dương hài lòng cân nhắc cái túi trong tay.

“Vâng”. Được tan làm sớm trợ lý Đào vui vẻ.

Vu Cố ở trong phòng tắm khoảng nửa tiếng mới ra, trên đầu trùm khăn lau nước, quần áo mặc trên người kín mít, không giống mọi ngày mặc quần áo ngắn tay.

Tóc Vu Cố không dài, dùng khăn lau qua vài lần, sau đó không nhỏ nước xuống nữa thì ngừng. Nhìn thấy Vu Cố lấy tạp đề nấu cơm, rốt cục Tần Cao Dương mở miệng.

“Vu Cố, đừng nấu cơm nữa”. Tần Cao Dương lất tạp đề từ tay Vu Cố, giấu ở sau lưng: “Tôi mang cho em một thứ rất ngon”.

Tần Cao Dương mở hộp thức ăn tinh xảo trên bàn ăn ra, đồ ăn bên trong cũng tinh xảo như vậy, mùi thơm ập vào mũi.

“Đều là đồ em thích ăn đấy, nếm thử đi”. Tần Cao Dương cười muốn đưa đũa vào tay Vu Cố.

Vu Cố không chút suy nghĩ né tráng về sau, anh không muốn có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Tần Cao Dương.

Động tác né tránh của Vu Cố làm sắc mặt Tần Cao Dương cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, khuôn mặt cười tươi đến gần Vu Cố.

“Vu Cố nếm thử đi”.

Tần Cao Dương lại đi tới nắm tay Vu Cố.

Vu Cố lại càng tránh xa ra, dứt khoát trực tiếp trừng mắt nhìn Tần Cao Dương.

“Anh thấy thú vị lắm à?” Vu Cố lạnh lùng hỏi, đi vòng qua Tần Cao Dương, kéo tạp đề như tay hắn.

Vu Cố nhanh nhẹn buộc tạp đề, xách rau vào phòng bếp. Tần Cao Dương chuẩn bị những món ăn tinh xảo, từ đầu đến cuối anh còn chẳng nhìn qua một lần.

Chốc chốc, trong bếp vang lên tiếng dầu chảo vang, gạo nhào thành cháo, hương thơm lan tỏa.

Những thứ Vu Cố khinh thường, Tần Cao Dương đương nhiên sẽ không coi là cái gì tốt mà lấy về, ném vào thùng rác.

Tần Cao Dương đứng ở cửa phòng bếp, đánh giá bóng dáng thuần thục lại bận rộn của Vu Cố. Tần Cao Dương không thể không phủ nhận, Vu Cố là một người rất biết sống, nếu như hồi đó hắn có thể tốt đẹp ở bên Vu Cố, cuộc sống yên bình như vậy có lẽ sẽ là tiêu chuẩn.

Tạp đề phác họa đường cong ở eo Vu Cố rất rõ ràng, Tần Cao Dương cảm thấy một bàn tay có thể bóp gần hết, thậm chí có thể mường tưởng ra cảm giác khi vuốt ve.

Trong lúc Tần Cao Dương xuất thần, Vu Cố đã xong việc, bưng rau xanh đã xào xong xoay người đối mặt với Tần Cao Dương.

“Tôi giúp em”. Tần Cao Dương hoàn hồn, vẫn luôn cười với Vu Cố.

Vu Cố vẫn làm ngơ hắn, dán sắt cửa đi ra ngoài, bố trí đồ ăn xuống rồi quay lại múc cháo.

Không thể nói Tần Cao Dương không có một chút thất vọng nào.

Vu Cố chẳng coi ai ra gì mà ăn cơm, Tần Cao Dương ngồi đối diện nhìn anh ăn. Bộ dáng ăn cơm của Vu Cố không nhanh không vội, ưu nhã làm cho Tần Cao Dương nhìn như vậy cũng như một loại hưởng thụ.

“Vu Cố”. Tần Cao Dương lại mở miệng, soát độ tồn tại trước mặt Vu Cố: “Cho tôi ăn một chút”

“Vì đến gặp em, vừa hết giờ làm việc tôi đã chạy đến gặp em, còn đang đói”

Động tác ăn uống của Vu Cố không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn hắn. Tần Cao Dương tự mất mặt tự chịu.

Sau khi ăn tối xong, Vu Cố rửa bát đũa chuẩn bị trở về phòng, không muốn ở cùng một chỗ với Tần Cao Dương, bởi vì như thế hô hấp của anh sẽ bị đè nén.

Tần Cao Dương nhìn thấu tâm tư của Vu Cố, chặn trước ở phòng ngủ.

“Tránh ra”.

Đây là câu thứ hai Vu Cố nói với hắn sau khi vào nhà.

“Không”. Tần Cao Dương không cười nữa, ngược lại là nghiêm túc và nghiêm nghiêm túc.

“Vu Cố, chúng ta làm hòa đi”. Tần Cao Dương cúi đầu nhìn lông mi dày của Vu Cố: “Tôi xin lỗi em”.

Nghe được câu này Vu Cố nhíu mày hai cái.

“Là tôi đối với em không đủ tốt, cũng không để ý đến cảm xúc của em, làm tổn thương em”.

“Nhưng sau này sẽ không thế nữa”.

Tần Cao Dương thấy Vu Cố không bỏ đi thì nhân cơ hội nắm lấy tay anh: “Tôi sẽ bảo vệ em”.

“Tần Húc nói rằng tôi phụ lòng em, nói tất cả lựa chọn đều do em quyết định. Lúc đầu tôi không hiểu, nhưng sau khi ngẫm lại tôi nhân ra rằng mình không đủ tốt”.

“Thứ lỗi cho tôi, được không?”

Tần Cao Dương nắm tay Vu Cố càng lúc càng chặt, Vu Cố cúi đầu không nhìn ra được biểu tình trên mặt.

“Nếu em muốn mở cửa hàng hoa thì mở, tôi sẽ không can thiệp”. Giọng Tần Cao Dương dần dần gấp gáp: “Tôi đã mở một cửa hàng hoa ở trung tâm Dung Thành, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, sau này đều giao cho em làm hết”.

“Còn nữa,…”

“Đừng nói nữa”. Vu Cố đột nhiên ngắt lời đang tràn đầy xúc động của Tần Cao Dương.

“Đừng nói nữa”. Vu Cố lặp đi lặp lại: “Tần Cao Dương, bây giờ anh nói những chuyện này còn có ích lợi gì?”

Vu Cố bật cười, anh cảm thấy Tần Cao Dương thật sự nực cười.

“Tiếp tục làm đại thiếu gia nhà họ Tần cao cao tại thượng của anh không tốt sao? Cần gì phải khoe khoang thâm tình ở trước mặt tôi?”

“Thâm tình hèn mọn không hợp với anh chút nào cả”. Vu Cố rút bàn tay bị Tần Cao Dương nắm chặt, vẫn cười như cũ.

Cả người Tần Cao Dương trong nháy mắt cứng đờ.

Đúng, lúc này hắn đã trở nên như vậy, hèn mọn, cầu xin sự khoan dung tha thứ, trở thành nô ɭệ bị thúc đẩy bởi tình cảm.

“Cửa hàng hoa anh giữ lại tặng người khác đi”. Vu Cố nhìn đôi mắt lặng im của Tần Cao Dương, dù sao với điều kiện của Tần thiếu, muốn loại người nào cũng dễ như trở bàn tay.

Vu Cố nói xong thì đi vào phòng ngủ.

“Vu Cố!” Tần Cao Dương đột nhiên xoay người ôm lấy Vu Cố, hai tay khóa chặt anh lại.

“Vu Cố, tôi thật sự rất nghiêm túc!”

“Tôi biết em vẫn còn thích tôi”.

Đột nhiên Tần Cao Dương rất sợ, sợ Vu Cố sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn nữa.

“Hết rồi”. Vu Cố bám lấy tay Tần Cao Dương: “Trước kia là tôi bị mù mới thích anh, bây giờ thì hết mù rồi”.

Cuối cùng Vu Cố cũng giãy thoát khỏi lòng Tần Cao Dương, sải bước chạy vào phòng, nhưng Tần Cao Dương nhanh chân hơn.

Vu Cố ngả người ra sau, cả người bị Tần Cao Dương đẩy xuống giường.

Tần Cao Dương áp người xuống, quanh thân hắn toát ra khí tức nam tính đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu.

“..A!” Môi của Vu Cố bị dùng sức xâm chiếm, hành động Tần Cao Dương là đang hôn, nhưng lại giống như muốn xé nát xương cốt Vu Cố nuốt vào bụng hơn.

Vu Cố ở dưới người hắn giằng xé đánh đấm, Tần Cao Dương vẫn không có ý định buông tha anh.

Không thể chống cự, nỗi sợ hãi của Vu Cố với Tần Cao Dương bị kí©h thí©ɧ, cả người không ngừng run lẩy bẩy, quên cả thở, bên tai dần dần không còn âm thanh, chỉ có ù tai tê dại khiến người ta chết lặng.

Tần Cao Dương phát hiện có gì đó không ổn, vội vàng buông người ra.

Vu Cố tựa như cá trong phòng, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, l*иg ngực phập phồng dữ dội.

“Vu Cố…” Tần Cao Dương luống cuống: “Em đừng dọa tôi!”

“Vu Cố!”

Tần Cao Dương di chuyển l*иg ngực để thuận khí cho anh, khi thấy hô hấp của Vu Cố từ từ ổn định hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Vu Cố vô lực nằm trên giường, nghiêng người quay lưng về phía Tần Cao Dương, hai mắt gắt gao nhắm chặt.

Tần Cao Dương không dám đυ.ng đến anh nữa, chật vật nhìn anh.

“Em có muốn uống nước không?” Tần Cao Dương nhận ra hành động của rồi của mình quá mức quá khích, có lẽ dọa sợ Vu Cố.

Vu Cố không để ý tới hắn, thân thể cuộn tròn lại một chỗ.

“Kinh tởm…” TRong miệng Vu Cố thốt ra hai chữ.

Tần CAo Dương nghe không rõ lắm, lại áp sát Vu Cố gần hơn thân thiết hỏi anh: “Em nói cái gì?”

Vẻ mặt Vu Cố mệt mỏi, nhưng vẫn ép buộc mình mở mắt nhìn Tần CAo Dương. Ánh mắt Vu Cố quá lạnh, khiến đáy lòng Tần CAo Dương toát mồ hôi.

“Tôi nói”.

“Anh thực sự khiến…kinh tởm”.

Vu Cố nói rất chậm, hai chữ kinh tởm cắn cực kỳ rõ ràng sợ Tần Cao Dương không nghe rõ.

Tần Cao Dương sững sờ, vẻ mặt thân thiết ngay lập tức rắn lại, càng là không thể tin được. Vu Cố đã nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.

Tần Cao Dương yên lặng nhìn Vu Cố hồi lâu.

Kỳ thật Vu Cố rất là sợ, trước đây nếu như anh dám nói với Tần Cao Dương như vậy, nhất định Tần Cao Dương sẽ tra tấn anh đến thương tích đầy mình. Vu Cố nhắm mặt lại chấp nhận số phận, Tần Cao Dương muốn giày vò anh thế nào cũng được, tốt nhất là có thể giày chết anh đi, như vậy là anh có thể hoàn toàn được giải thoát. Trong phòng thật lâu không có một chút động tĩnh.

Vu Cố không mở mắt ra nhìn.

Cuối cùng nghe thấy bước chân Tần Cao Dương rời đi, Vu Cố cũng lười nhúc nhích, cứ như vậy ngủ thϊếp đi.

Tần Cao Dương không rời đi, hắn chỉ ngây người ngồi trên sô pha.

Vu Cố nói hắn kinh tởm, Vu Cố thật sự sẽ không thích hắn nữa.

Trong lòng Tần Cao Dương rất đau, đau đến mức hốc mắt cũng chua xót.

Hắn không cho phép Vu Cố không thích hắn, cũng không cho phép Vu Cố rời đi, hắn chính là một người cường ép như vậy, mặc cho Vu Cố có nói thế nào.

Tần CAo Dương không chấp nhận được sự thờ ơ của Vu Cố đối với hắn, càng không thể chấp nhận được bất kỳ sự chán ghét nào đối với hắn. Nếu như người khác định nghĩa hắn vậy, Tần Cao Dương có thể không để ý tới, nhưng người đó chính là Vu Cố, là người quan trọng bây giờ hắn để trong lòng.

Màn đêm dần dần xuống, cái nóng nực của mùa hè rút đi, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong bếp.

Tần Cao Dương cầm điếu thuốc lá trên đầu ngón tay đặt lên bỏ xuống nhưng mãi không châm, cuối cùng bị hắn ném vào thùng rác.

Tần Cao Dương tưởng tượng, nếu bây giờ hắn hút một điếu, Vu Cố có đi ra mắng hắn vài câu, hoặc là dội một chậu nước lạnh lên đầu hắn, có lẽ hắn sẽ rất vui vẻ…
« Chương TrướcChương Tiếp »