Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Phạm xuống xe ở trạm gần nhất, gọi cho Tần Phong, điện thoại của Tần Phong tắt máy. Cô thuê xe đi về phía sở cảnh sát, hai quỷ không đi theo. Lâm Phạm cảm thấy hai quỷ này là lạ, cũng không giống người lương thiện.

Đã mười giờ tối, Lâm Phạm xuống xe mới gọi được điện thoại cho Tần Phong.

"Anh Tần, tôi là Lâm Phạm."

"Ừ, có chuyện gì?"

Lâm Phạm mím môi: "Có phải các anh nghĩ sai rồi không?"

"Ở đâu?" Tần Phong hỏi.

"Cửa sở cảnh sát, tôi đến tìm anh."

"Đừng di chuyển, đợi tôi." Anh cúp điện thoại.

Lâm Phạm cất điện thoại di động vào túi, gió ấm thổi đến, không khí khô nóng. Đợi khoảng năm phút, Tần Phong vội vàng chạy đến, anh mặc áo phông màu đen, quần bò thoải mái, dáng người cao lớn.

"Anh Tần."

Tần Phong nhìn thấy Lâm Phạm: "Cô nhìn thấy linh hồn của ai?"

"Tô Trường Thanh."

Tần Phong nhíu mày: "Tô Trường Thanh và Từ Nghị có quan hệ thế nào?"

"Từ Nghị nào?"

"Đến phòng làm việc hãy nói."

Bọn họ vào phòng làm việc của Tần Phong, Tần Phong nhận một cốc nước đưa cho Lâm Phạm, ngồi xuống đối diện kể lại tình tiết vụ án một lần: "Nếu người chết là Tô Trường Thanh, tại sao ADN lại như vậy?"

"Ông ta không nói, hình như ông ta rất sợ ông chú kia."

Đôi tròng mắt đen của Tần Phong nhìn cô, Lâm Phạm suy nghĩ nhanh chóng di chuyển: "Nếu không để tôi về hỏi nhé?"

"Bây giờ còn tìm được họ sao? Đêm hôm khuya khoắt rất nguy hiểm, về trước đã."

"Chú không vội phá án sao?"

"Cũng không vội chốc lát này." Tần Phong đứng dậy cầm áo khoác lên: "Đi thôi."

Anh lại đi đến hiện trường xảy ra án một lần nữa, trong phòng khách phát hiện vết máu của người thứ hai, sau khi giám định trùng khớp với Từ Nghị. Tất cả manh mối đều chỉ về hướng Tô Trường Thanh, nhưng mà Tô Trường Thanh đã chết rồi.

Tần Phong đi không nhanh, dường như vì muốn phối hợp với chân ngắn của Lâm Phạm, Lâm Phạm tăng nhanh bước chân: "Khi nào thì ADN sẽ giống nhau?"

"Anh em sinh đôi cùng trứng, tỷ lệ không cao, nhưng vẫn có."

Lâm Phạm nghĩ đến gương mặt Tô Trường Thanh, ông ta và Từ Nghị không giống nhau, trẻ hơn Từ Nghị.

"Buổi tối đã ăn cơm chưa?" Tần Phong hỏi cô.

"Ăn rồi."

Đến bãi đỗ xe, Lâm Phạm ngồi lên ghế lái phụ thắt dây an toàn: "Ông chú đã chết kia là người đồng tính sao?"

Tần Phong ừ một tiếng: "Hẳn là vậy."

Lâm Phạm suy nghĩ cẩn thận tại sao ông ta không muốn tìm ra hung thủ, đối với ông ta mà nói, danh tiếng thật sự còn quan trọng hơn tính mạng. Trong lòng thổn thức, cũng không biểu hiện ra ngoài, lại nghĩ đến Tô Trường Thanh kia.

"Tô Trường Thanh là người yêu của ông ta sao?"

"Không biết."

"Rốt cuộc là ai giết ông ta?"

"Có thể là Tô Trường Thanh." Tần Phong lại đọc báo cáo kiểm tra thi thể một lần nữa, nhất định Chu Mậu là do Tô Trường Thanh giết, không thể nghi ngờ. Người bị thiêu cháy trong xe kia rốt cuộc là Tô Trường Thanh hay là Từ Nghị, đó là một câu hỏi khó trả lời.

Chẳng lẽ Tô Trường Thanh và Từ Nghị là anh em? Tuy rằng vẻ ngoài không giống nhau lắm, nhưng cũng không phải không có khả năng, vậy thì phải thay đổi hướng điều tra rồi.

Mười một giờ về đến nhà, Tần Phong vào cửa ném áo khoác xuống: "Cô biết nấu ăn không?"



Lâm Phạm gật đầu: "Sao vậy?"

"Tôi còn chưa ăn cơm." Tần Phong bước vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra thấy mấy túi mì ăn liền, hơi đau đầu: "Cô mua mì ăn liền sao?"

"Ăn cơm bên ngoài hơi đắt." Lâm Phạm lúng túng không chịu nổi: "Nên tôi mua mì ăn liền."

Tần Phong cầm một chai nước mở ra uống một ngụm thật to: "Không đủ tiền à?"

Lâm Phạm vội vàng lắc đầu: "Vẫn đủ."

Lâm Phạm là một kẻ vắt cổ chày ra nước, từng bị đói, bây giờ cực kỳ keo kiệt. Bao nhiêu tiền cũng giữ chặt trong tay, rất sợ tiêu hết tiền. Tần Phong nhìn sang, Lâm Phạm mặc áo ngắn tay quần bò ngắn, gầy như que củi.

"Những thứ trong nhà bếp cứ dùng thoải mái, thiếu gì cứ nói với tôi."

Lâm Phạm gật đầu như giã tỏi: "Tôi biết rồi, chú có ăn mì tôm không? Tôi đi nấu."

Tần Phong ngồi xuống sô pha phòng khách, cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho pháp y Lưu: "Tô Trường Thanh và Từ Nghị có phải anh em ruột không? Khả năng này có tồn tại không? Có khi nào người chết chính là Tô Trường Thanh, hung thủ là Từ Nghị."

Trong tủ lạnh vẫn còn trứng gà, Lâm Phạm cầm trứng gà và mì ăn liền đi vào bếp.

Tần Phong bật ti vi, điện thoại vang lên, anh nghe máy.

"Anh lại phát hiện ra cái gì?"

"Tôi nghi ngờ người chết là Tô Trường Thanh." Tần Phong nói: "Tôi nhớ trước đây có vụ án, hình như đã từng xuất hiện tình huống như vậy, ADN giống nhau nhưng không phải một người."

"Rất hiếm, hơn nữa anh dựa vào đâu mà nghi ngờ người kia không phải là Từ Nghị? Có chứng cứ gì?"

"Không có chứng cứ, vẫn đang điều tra."

"Vụ án cũng đã báo lên rồi, nếu điều tra ra có những khả năng khác, đó là sai lầm."

"Chuyện liên quan đến mạng người, cẩn thận vẫn tốt hơn, nếu có sai lầm, đúng lúc ngừng tổn thất." Trong phòng đã có hương thơm bay ra, Tần Phong đói meo bị hấp dẫn, không thể kiềm chế được, nói: "Ngày mai gặp mặt bàn tiếp."

Tần Phong cúp điện thoại đứng dậy đi vào nhà bếp, từ ngày vào ở đến giờ anh chưa từng dùng nhà bếp bao giờ. Ôm cánh tay đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lâm Phạm, cô gái này cũng rất hiền lành.

Lâm Phạm vớt mì ra bát, quay đầu lại còn chưa kịp đề phòng đã nhìn thấy Tần Phong, giật mình: "Anh vào bao giờ thế?"

Tần Phong nhận mì bưng ra phòng khách, cũng không đi vào bếp ăn: "Cô có muốn ăn không?"

Lâm Phạm lắc đầu: "Tôi không đói."

Trên ti vi đang phát tin tức đêm khuya, cũng là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Lâm Phạm ngồi xuống bên cạnh, nhìn Tần Phong, ánh mắt đảo quanh. Tần Phong ăn mì xong, ngẩng đầu: "Nhìn cái gì?"

Gương mặt Lâm Phạm xoẹt một cái đỏ lên: "Tôi có chút chuyện, anh chờ chút." Vội vàng chạy về phòng cầm tài liệu chuyển trường của mình, ra ngoài đặt lên bàn: "Lần trước anh nói cần tài liệu chuyển trường, tôi vẫn chưa đưa cho anh."

Tần Phong cầm tài liệu nhìn thoáng qua: "Chuyện này tôi nhớ, phá xong án mạng này sẽ đi làm."

Cầm bát đứng dậy đi vào nhà bếp, Lâm Phạm cũng đứng dậy: "Hay là để tôi rửa bát?"

"Ngủ đi, không cần."

Phòng cho khách không có nhà vệ sinh, tắm rửa vẫn phải đi qua phòng khách, cũng may Tần Phong nhanh chóng về phòng. Lâm Phạm tắm rửa xong nằm trên giường nghĩ về vụ án mạng này, chẳng lẽ kẻ giết người chính là Từ Nghị? Bây giờ Từ Nghị đang ở đâu? Quan hệ giữa hai quỷ này kỳ lạ. Ông chú nghiêm túc thì chẳng nói gì cả, Tô Trường Thanh kia thì sợ ông chú, chẳng dám nói gì hết.

Ngày hôm sau cô thức dậy rất sớm, Tần Phong vẫn chưa đi, cô rửa mặt xong thấy Tần Phong vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài, trong tay còn cầm điện thoại, khi nhìn thấy Lâm Phạm thì dừng lại, xoay người quay về phòng thay quần áo xong mới ra ngoài.

Lâm Phạm im lặng nhìn sang chỗ khác, dáng người Tần Phong rất đẹp, trên eo không có chút thịt thừa nào. Xoa xoa mặt, cô quay về phòng cầm ba lô và áo khoác.

Tần Phong cúp điện thoại vội vàng đi ra ngoài, đến cửa, Lâm Phạm xách ba lô đi theo: "Có manh mối rồi sao?"

Tần Phong thay giày, kéo cửa ra: "Đang điều tra."

"Cần giúp một tay không?"

"Không cần."

Lâm Phạm thay giày khóa cửa đi theo sau Tần Phong vào thang máy, cầm ba lô đeo lên: "Vậy tôi đi làm."

Tần Phong nhớ đến chuyện gì, mở ví tiền ra, lấy một xấp tiền mặt đưa cho Lâm Phạm: "Cô cầm trước đi."

Lâm Phạm vội vàng lùi về phía sau, không nhận tiền: "Tôi không cần tiền."

Tần Phong nhíu mày: "Lâm Phạm."



Lâm Phạm nắm chặt tay đứng thẳng: "Tôi có thể kiếm tiền, tôi không cầm."

Im lặng ngắn ngủi, Tần Phong cất tiền lại vào ví, cửa thang máy mở ra, anh sải bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại. Lâm Phạm há miệng, anh giận rồi sao? Tại sao phải tức giận?

Khi Lâm Phạm ra đến cửa khu phố đã không nhìn thấy bóng dáng Tần Phong đâu nữa, trong lòng Lâm Phạm hơi buồn, cũng không biết nguyên nhân. Tại sao anh vô duyên vô cớ đưa tiền cho mình? Lâm Phạm đã nợ anh rất nhiều, nếu còn cầm tiền nữa thì chẳng hay ho gì.

Cuối cùng xe buýt cũng đến, Lâm Phạm lên xe. Vừa mới cầm được vòng treo, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, Lâm Phạm cứng đờ ngã xuống. Ý thức cuối cùng, cô nghe thấy có người hét lên chói tai.

Mở mắt ra, ánh sáng đột ngột khiến cô nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Lâm Phạm?"

Một giọng nói quen thuộc, trầm thấp hùng hậu.

Lâm Phạm mở mắt ra lần nữa, tầm nhìn từ từ rõ ràng, hình dáng người trước mặt cũng từ từ lộ ra, Tần Phong mặt mũi tối sầm: "Nhìn thấy tôi không?"

Lâm Phạm gật đầu, lập tức ho khan, một khi ho khan chính là xu thế dời núi lấp biển, Tần Phong rót nước đến, nâng Lâm Phạm dậy cho cô uống nước.

Lâm Phạm ngừng ho, đầu còn tựa vào ngực anh, hơi mất tự nhiên.

"Anh Tần."

Tần Phong nâng giường bệnh lên cao, dùng gối kê sau lưng cô, lúc này mới ngồi lại. Trên mặt anh có râu, xoa mặt, mở miệng nói: "Cô hôn mê hai ngày rồi."

Ánh mắt anh ảm đạm, không giống đang nói dối.

Lâm Phạm không cảm thấy gì hết, tại sao lại hai ngày rồi? Cô nhíu chặt mày: "Lâu vậy sao? Tôi làm sao vậy?"

"Không biết, không khám ra gì hết."

Lâm Phạm ngất xỉu trên xe buýt, được người đưa đến bệnh viện. Mở điện thoại di động ra, trong danh bạ chỉ có một mình Tần Phong, nên gọi cho anh.

Lâm Phạm quỷ thần xui khiến nghĩ đến lời nói của Âu Dương Ngọc, tuổi thọ của cô sắp kết thúc rồi.

"Gần đây không ăn cơm tử tế sao?" Tần Phong hỏi.

Lâm Phạm lắc đầu, cô nhìn mặt Tần Phong, trái tim đập thình thịch, không phải là mình thật sự không còn sống lâu nữa đấy chứ? Chẳng lẽ sẽ chết thật sao? Cô mới có mười tám tuổi, cứ thế mà chết đi sao?

"Sao vậy?"

"Không có gì."

Âu Dương Ngọc nói ở lầu quỷ tốt cho cô, có thể sống lâu hơn một chút. Cô lại nhìn sang Tần Phong một lần nữa, từ đường nét trên mặt anh lướt xuống ngón tay anh, rất muốn chạm vào tay anh, nhưng không dám cử động.

Bàn tay trong chăn nắm chặt: "Vậy hắn không có bệnh gì."

Thân thể Tần Phong ngửa ra sau dựa vào ghế, híp mắt đen nhìn cô, không nói gì.

Lâm Phạm bị nhìn đến mức trong lòng sợ hãi, liều mạng tìm đề tài: "Vụ án ông chú bị giết kia đã tìm được hung thủ chưa?"

"Bắt được rồi, là Từ Nghị." Tần Phong đổi tư thế, vẫn không chịu trói buộc như trước: "Tình huống cô không ổn lắm, không có ai lại vô duyên vô cớ ngất xỉu cả. Ngày mai tôi đến thành phố B công tác, cô đi theo tôi làm kiểm tra, không được thì lại đổi mấy bệnh viện khác."

"Không cần đâu?"

"Cái gì mà không cần?" Ánh mắt Tần Phong sắc bén nhìn thẳng sang: "Không được từ chối, nghe tôi sắp xếp."

Lâm Phạm ngậm miệng, không dám nói nhiều. Tần Phong còn ghê gớm hơn cha cô, ngay cả cha cô, Lâm Phạm cũng không dám làm trái lời, lại càng không dám cãi lại Tần Phong.

"Đói chưa?"

Lâm Phạm xoa bụng, thành thật nói: "Đói."

"Nằm yên, tôi ra ngoài mua cơm, không được lộn xộn."

Lâm Phạm gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Cảm ơn anh Tần."

Tần Phong đứng dậy nhìn cô, vươn tay xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của Lâm Phạm. Định nói gì đó nhưng lời đến miệng lại nuốt vào, cảm thấy không ổn, giọng nói thấp xuống: "Cô còn nhỏ, đời người còn dài... Nếu mắc bệnh gì đó, đó là chuyện cả đời."

Bàn tay anh thô ráp lại không dịu dàng, Lâm Phạm vốn dĩ sắp bị anh xoa đến phát khóc. Nghe vậy sống mũi cay cay, vành mắt đỏ lên, ôm tay Tần Phong vùi mặt xuống.

Nước mắt trào ra, Tần Phong rất giống bà nội cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »