Chương 22

"Anh nhảy dựng lên làm gì?" Cảnh sát phá án họ Lôi vỗ xuống bàn: "Ngồi xuống."

Vương Kiến Vĩ nghiêng đầu dựa vào ghế: "Dù sao cũng không phải tôi giết người, các anh đừng nghĩ đến chuyện hắt nước bẩn lên đầu tôi."

"Ngày 20 anh và Vương Kiến Khuê đã xảy ra mâu thuẫn đúng không?"

Tròng mắt Vương Kiến Vĩ chuyển động, quay lại chỗ ngồi, thu chân lại.

Tần Phong nhìn anh ta nói: "Nói xem, đã có chuyện gì xảy ra?"

"Tôi muốn vay tiền anh ta không cho vay, keo kiệt chết mất. Anh nói xem anh em ruột, cho vay ba mươi năm mươi nghìn thì đáng bao nhiêu? Tiền của cha mẹ tôi đều cho anh ta hết rồi, tôi đã nói gì đâu? Tôi giết người tôi ngồi tù, tôi đã chịu báo ứng rồi, anh ta dựa vào đâu mà khinh thường tôi?"

"Cho nên anh thù hận, có một ngày đến nhà bọn họ bỏ thuốc độc, bọn họ trúng độc xong anh ăn trộm được chiếc chìa khóa kia, lấy tiền trong rương."

Trong nháy mắt Vương Kiễn Vĩ trừng to mắt: "Các anh nói năng linh tinh."

"Vân tay trên rương thì sao?" Tần Phong ném kết quả so sánh vân tay cho Vương Kiến Vĩ xem: "Chìa khóa còn có sơn sót lại, mà ở nhà anh lại tìm thấy nửa thùng sơn, giải thích thế nào?"

Ánh mắt Vương Kiến Vĩ không ngừng trốn tránh: "Dù sao cũng không phải tôi giết người."

"Khai báo đi."

Chứng cớ rành rành, Vương Kiến Vĩ cũng không trốn được nữa.

Im lặng rất lâu, anh ta cúi đầu vùi mặt trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi: "Tôi thật sự không giết người, tôi chỉ lấy tiền thôi. Ngày đó tôi trèo tường vào xem thấy Vương Kiến Khuê đang nằm dưới đất, sau khi báo cảnh sát xong tôi nghĩ có lẽ có thể nhân cơ hội này lấy tiền đi, thần không biết quỷ không hay. Sau đó tôi cũng hối hận, tôi định để lại tiền vào đó, nhưng cảnh sát liên tục ở đó, tôi không có cơ hội."

"Ở hiện trường, ngoại trừ vân tay của anh ra thì chỉ có người chết, anh nói như vậy có đáng tin không?" Lôi Chí Viễn trừng mắt lườm Vương Kiến Vĩ: "Đừng cãi chày cãi cối nữa, nói quá trình giết người đi."

"Thật sự không phải tôi." Vương Kiến Vĩ hơi sốt ruột: "Tôi không giết người, tại sao anh lại không tin chứ!"

"Anh từ trong ngục giam ra, mẹ anh và anh trai anh cũng không quan tâm đến anh, chẳng lẽ anh không căm hận sao?"

"Có căm hận hơn nữa thì đó cũng là mẹ ruột và anh ruột của tôi, làm sao tôi có thể giết họ được..."

Tần Phong đứng dậy đi ra ngoài, Lôi Chí Viễn đi theo ra ngoài, đóng cửa lại, anh ta trầm giọng nói: "Sao anh không nhìn xem? Có phải là anh ta hay không? Thằng ranh này miệng lưỡi trơn tru, không giống người vô tội."

"Vương Kiến Vĩ hẳn không phải là hung thủ." Tần Phong nói: "Tôi đi xem lại hiện trường."

"Bây giờ sao?" Lôi Chí Viễn nhìn ra bên ngoài: "Trời đã tối rồi."

"Ban đêm có lợi cho việc suy nghĩ."

Tần Phong đi ra ngoài thấy Lâm Phạm đang ăn cơm hộp ở bên ngoài, đi đến cầm bình nước bên cạnh lên mở ra uống hết nửa bình: "Còn thức ăn không?"

Lâm Phạm đang ăn cơm, có người ngồi xuống bên cạnh, một bóng mờ phủ lên người.

Cô nuốt cơm tẻ xuống, vội vàng mở một chiếc hộp khác ra: "Có, nhưng mà đã nguội rồi, hay là tôi ra ngoài mua hộp khác cho anh?"

"Không cần." Tần Phong tách đũa ra, mở hộp bới cơm, Lâm Phạm mở hộp thức ăn: "Có kết quả chưa?"

Tần Phong lắc đầu, anh ăn cơm với tốc độ rất nhanh: "Buổi tối sẽ có người sắp xếp chỗ ngủ cho cô, tôi đến hiện trường."

"Vậy tôi đi với anh."

Tần Phong giương mắt nhìn cô: "Cô đi làm gì?"

Tròng mắt Lâm Phạm xoay chuyển: "...Tôi vẫn là cô bé tò mò, cảm thấy là lạ."

Tần Phong tiếp tục bới cơm, không trả lời.

Lâm Phạm ăn xong cất hộp cơm đi: "Tuy nhiên nếu không liên quan đến bản án, quỷ sẽ không vô duyên vô cớ đi tìm người, nhất định là có chuyện gì đó, tôi cho rằng như vậy."

Tần Phong mặc kệ, ăn xong một hộp cơm hỏi: "Còn nữa không?"

Lâm Phạm đứng dậy: "Trong túi tôi còn có một túi bánh mì, anh ăn không?"

"Ừm."

Lâm Phạm vội vàng lấy bánh mì ra, Tần Phong ăn nửa túi bánh mì, trả gói lại, đứng dậy bước đi.

Lâm Phạm thu dọn hộp thức ăn của anh, ném vào thùng rác, cầm ba lô đuổi theo. Tần Phong đã khởi động xe quay đầu định lái đi, Lâm Phạm vội vàng chạy đến mở cửa ghế phó lái ra.



Tần Phong đạp chân ga quay đầu lại nhìn cô, Lâm Phạm đập cửa kính xe.

Anh mở khóa, Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào: "Tôi cam đoan không đi lại lung tung, tôi đi theo anh." Cô kéo dây an toàn, giơ tay lên: "Tôi thề."

"Nhớ kỹ lời cô nói lúc này đấy." Tần Phong nhìn sang chỗ khác, lái xe.

Xe chạy băng băng trên đường lớn, trời đã hoàn toàn tối đen, ngọn đèn ngày càng thưa thớt, dần dần chỉ còn lại bóng tối. Đèn xe hắt lên cây cối cao lớn ven đường, phản xạ lại ánh sáng.

"Không phải hung thủ là Vương Kiến Vĩ sao?"

"Không giống."

"Nếu là anh ta giết người, vụ án này phải sắp xếp lại mạch suy nghĩ."

Tần Phong gật đầu.

"Anh thấy thế nào?" Lâm Phạm hỏi.

"Có thể là tự tử."

"Nếu có một người tự tử còn nghe được, năm người tự tử sao?"

"Thuốc bỏ vào trong bữa cơm, người có thể tiếp xúc với bữa cơm chắc chắn đều có liên quan. Nhưng hôm đó không có ai nhìn thấy Vương Kiến Vĩ bước vào nhà Vương Kiến Khuê, hơn nữa quan hệ của bọn họ cũng không thân thiết, Vương Kiến Vĩ rất khó bước được vào nhà bếp bỏ thuốc." Tần Phong nhìn đường cái trước mặt, ánh mắt bình tĩnh: "Nếu là trong số năm người chết có một người bỏ thuốc độc, người giết người lại tự sát, tự làm tự dùng, có thể giải thích được."

Lâm Phạm kinh hãi: "Nhưng mà buổi chiều điều tra ra quan hệ vợ chồng bọn họ rất tốt, tuy rằng bà cụ hung dữ, nhưng mà không đến mức phải giết người chứ?"

"Vấn đề ở đó, không nghĩ ra được." Tần Phong gõ tay lái: "Tình cảm vợ chồng Vương Kiến Khuê hòa thuận, một trai một gái. Hai vợ chồng hàng năm làm thuê ở bên ngoài, thời gian quay về cũng không nhiều, cũng không đến mức có thù oán với mẹ chồng."

Lâm Phạm nhìn bóng đêm không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ, mím môi, quay đầu ánh mắt nhìn góc nghiêng gương mặt Tần Phong: "Có khi nào có liên quan đến đứa con gái thứ hai đã chết không? Hàng năm làm thuê bên ngoài, con gái để ở nhà cho mẹ chồng chăm sóc." Lâm Phạm căn cứ tình hình mình gặp được trong thôn đưa ra giả thiết, nói: "Con gái rơi xuống sông chết đuối, con dâu đương nhiên sẽ oán hận mẹ chồng."

"Vậy phải điều tra nguyên nhân cái chết của con gái thứ hai rồi."

Chín giờ, bọn họ đến thôn Vương Gia, nhận được điện thoại của pháp y Lưu.

Pháp y Lưu và Tiểu Vương đang nướng cá ở cửa thôn, cá được bắt từ dưới sông lên, gia vị nướng do pháp y Lưu mang từ thị trấn đến. Mượn lửa than của nhà người cùng quê, nướng đến mức khói đặc cuồn cuộn.

Tần Phong bị hun đến mức không mở mắt ra được, kéo Lâm Phạm đẩy sang chỗ không có khói.

"Cô bé đến đây, cho cô ăn cá nướng."

Lâm Phạm vội vàng chạy đến, nhìn cá nướng nửa sống nửa chín, khóe miệng co giật, nhặt dao găm cạo sạch chỗ bị nướng cháy: "Nhìn qua hình như chưa chín."

Lão Lưu thấy động tác của Lâm Phạm thành thạo, thuận tay đưa sạp đồ nướng cho cô. Đứng dậy đi về phía Tần Phong, đưa cho Tần Phong một điếu thuốc.

"Không sợ bị báo cáo à?" Tần Phong liếc nhìn anh ta.

Pháp y Lưu cười hì hì: "Không lấy của nhân dân một cây kim nào, đều bỏ tiền mua cả đấy."

"Có phát hiện gì không?"

Pháp y Lưu lắc đầu: "Hiện trường và thi thể đều lộ ra trạng thái thống nhất, chết vì trúng độc, bốn thi thể đều không có vết thương bên ngoài."

"Ai có vết thương?" Tần Phong nghiêng đầu mồi thuốc, ngước mắt nhìn sang.

"Con gái lớn, Vương Tịnh." Pháp y Lưu nhíu mày, thở dài: "Rất nhiều vết thương cũ, trước khi trúng độc hình như cô bé còn bị đánh đập tàn nhẫn, trên người có vết thương bên ngoài rất nặng."

"Vậy có lẽ phải điều tra từ chỗ cô con gái lớn này." Tần Phong híp mắt phun ra sương mù màu trắng, nói: "Lát nữa tôi sẽ đi xem hiện trường, anh trông chừng Lâm Phạm, đừng để cô ấy chạy linh tinh."

Pháp y Lưu cười nói: "Anh không dẫn theo sao?"

Tần Phong phất tay, xoay người đi sang hướng khác.

Kỹ thuật nướng cá của Lâm Phạm vô cùng xuất sắc, trong thôn có rất nhiều người lớn dẫn theo trẻ em vây xung quanh góp vui, Lâm Phạm chia cá cho họ ăn. Cô giữ lại một con cho pháp y Lưu và Tiểu Vương, quay đầu lại tìm trong đám người đã không thấy Tần Phong đâu rồi.

"Tìm gì vậy?" Pháp y Lưu ngồi xuống.

"Anh Tần đâu rồi?" Lâm Phạm thu dọn những lửa than còn lại.

"Đi xem hiện trường rồi."

Lâm Phạm tìm được giấy trong túi xách, lau sạch tay: "Vậy tôi đi xem một chút."



"Cô xem cái gì? Chỗ từng có người chết có gì đáng xem?"

Người trong thôn tản đi, Lâm Phạm ngồi xuống, nhặt một cây gậy gỗ thuận tay đào lửa than.

"Buổi tối các anh quay về thị trấn sao?"

"Ở trong thôn, đi qua đi lại làm khổ nhau quá."

Lâm Phạm nhìn dưới mặt đất, ánh trăng rất sáng, chiếu rọi mặt đất. Bọn họ ở vị trí cao, mặt hồ phía xa nổi lên sóng nước lăn tăn.

"Trong núi cũng rất tốt, mãi mãi không bao giờ có thể nhìn thấy vầng trăng này trong thành phố." Pháp y Lưu ấn tắt thuốc lá, cảm thán: "Nếu tôi về hưu, tìm một thôn trong núi ở, cũng rất tốt."

Lâm Phạm bấm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Tần Phong: "Tôi có thể đi tìm anh được không?"

Ấn tắt điện thoại di động, nhìn về mặt nước phía xa, một bóng đen lóe lên, cô đứng bật dậy.

Cách đó một trăm mét, bóng đen nho nhỏ đang đứng.

"Sao vậy?"

Pháp y Lưu đỡ mắt kính nhìn về phía Lâm Phạm.

Lâm Phạm và cô bé đứng cách đó không xa giằng co.

Pháp y Lưu cũng nhìn sang, nhíu mày: "Cô nhìn gì vậy? Chỗ đó chẳng có gì cả."

Lâm Phạm xoa mặt: "Chỗ đó có một cô bé."

Pháp y Lưu sợ đến mức suýt nữa ngã xuống khỏi ghế: "Thật không?"

Lâm Phạm đứng dậy: "Tôi đi xem xem."

Pháp y Lưu quay đầu gọi Tiểu Vương, phát hiện không biết Tiểu Vương đã rời đi từ bao giờ, sợ đến mức da đầu tê dại, định đuổi theo Lâm Phạm lại không dám. Nhức đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Phong.

...

Cô bé nhìn thấy Lâm Phạm lập tức xoay người đi về phía bờ sông, Lâm Phạm hét to: "Đứng lại!"

Cô bé đứng lại, dưới ánh trăng cô bé mặc áo bông màu đỏ, đôi mắt rất to.

Lâm Phạm mím môi, tiếp tục đi về phía trước: "Em tên là gì?"

Cô bé không nói gì, Lâm Phạm đến gần, nhìn cô bé: "Em bị câm sao?"

"Tôi không câm." Cô bé mở miệng, giọng nói mềm mại.

"Em tên là gì?"

"Nhị Nha."

Tâm trạng bi thương tràn ngập này, Lâm Phạm khó mà che giấu được đau khổ trong lòng, cô hít sâu một hơi: "Em chết như thế nào?"

"Bà nội bóp chết tôi." Ánh mắt cô bé sáng ngời nhìn qua rất ngây thơ: "Chị tôi bảo tôi đợi ở đây, nhưng chị ấy không đến, chị có thấy chị tôi không?"

"Chị em tên là gì?"

Cô bé lắc đầu: "Tôi không biết, chị ấy là chị thôi."

"Vương Tịnh sao?" Lâm Phạm nói: "Bện tóc đuôi sam rất dày."

Cô bé gật đầu, trong mắt tỏa ra ánh sáng: "Đó là chị tôi, chị nhìn thấy chị ấy sao? Mấy ngày nay tôi không nhìn thấy chị ấy rồi, chị ấy đi đâu vậy?"

Lâm Phạm im lặng rất lâu, nói: "Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đến tìm em."

Vương Tịnh chết rồi, cô bé cũng là quỷ, hẳn là bọn họ sẽ nhanh chóng được gặp nhau.

"Chị tôi sắp đến tìm tôi sao?" Cô bé nở nụ cười, gương mặt non nớt: "Tôi rất nhớ chị tôi."

"Trưa hôm nay em dẫn tôi ra ven sông để làm gì?"

Cô bé cúi đầu, nước từ trên người nhỏ giọt xuống, nhanh chóng thấm ướt mặt đất dưới chân.