Lâm Phạm do dự vài giây, đi tới.
"Lên xe."
Lâm Phạm mở cửa xe ngồi vào, kéo dây an toàn qua.
Tần Phong lấy khăn giấy đưa tới, Lâm Phạm không hiểu dùng làm gì nên không nhận. Tần Phong kéo Lâm Phạm qua, đặt khăn ngay ót cô, Lâm Phạm lập tức bị đau tới nhếch miệng.
Tần Phong ấn vai cô, lau cát trên vết thương, tuy rằng mặt cực kỳ nghiêm túc, nhưng động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Gần trong gang tấc, có thể nghe hô hấp rõ ràng. Lâm Phạm kinh ngạc nhìn xem anh, quên cả việc thở. Tần Phong lau sạch sẽ mặt của cô, ném khăn giấy vào trong túi rác. Yết hầu lên xuống, anh hắng giọng một cái.
"Tôi sẽ tra được, cho người bị hại một công bằng."
Lâm Phạm gật đầu.
Tần Phong lái xe rời đi, nói: "Cô về nhà hay là đến cục với tôi?"
"Tôi không nhìn thấy Vương Á Nhiên."
"Đến cục xem nội dung trong camera với tôi, xem xong tôi chở cô về."
"Cảm ơn."
Tần Phong chở một cô gái về cục, mấy đồng nghiệp trực ban đều sợ ngây người, vươn đầu hóng hớt.
Tần Phong đóng cửa cái rầm, chỉ vào cái ghế: "Ngồi."
Mở ngăn kéo ra, rút một phần văn bản tài liệu, mở cửa khiến mấy đồng nghiệp suýt chút ngã vào, anh đưa văn bản tài liệu tới: "Điều tra hành tung gần nhất của người này, có án mạng."
Mặt họ ai nấy cũng tái, phải tăng ca.
"Lại án mạng, không được yên rồi."
"Sáng ngày mai phải có.”
Tần Phong đóng cửa lại, rót một chén nước đặt ở trước mặt Lâm Phạm, cắm USB của camera vào.
Lâm Phạm đang cầm chén nước lại đặt xuống bàn, cô không xa lạ gì văn phòng này.
Đoạn nội dung video ở tầng hầm gara khiến người xem kinh hồn bạt vía, đứa nhỏ này quá ngốc rồi, ngây ngốc xông vào làm gì.
"Sao lại có một đoạn trống?"
Lâm Phạm vội vàng buông ly, lại gần nhìn, màn ảnh máy vi tính là một màu đen kịt.
"Vương Á Nhiên đã đến."
Dấu ấn móng tay trên cổ Lâm Triết, màn hình đen kịt kéo dài đại khái ba phút, đèn đột nhiên sáng lên.
Trong đoạn ghi hình, Lâm Triết bị nắm cổ nhấc lên giữa không trung, anh ta đã mất đi năng lực phản kháng.
Ngay sau khi Lâm Triết rơi xuống đất, ông già và bà già tiến vào video, Lâm Phạm chăm chú nhìn màn hình. Vị trí hẻo lánh có vầng sáng lóe lên, không còn có cái gì nữa.
Chuyện phía sau Lâm Phạm đã biết, ánh mắt Lâm Phạm lướt đến một đoạn video, vội vàng đè cánh tay Tần Phong: “Tua đoạn này về."
Tần Phong chọn đoạn thứ hai của video, chỉnh tốc độ phát chậm
Một chiếc xe lái ra ngoài, rất nhanh sau đó đã không còn tăm hơi.
Tần Phong ghi nhớ bảng số xe, bắt đầu xem đoạn video thứ ba.
Cảnh sát rất có trách nhiệm, chỉ trong một ngày đã copy toàn bộ nội dung camera.
“Cô biết?”
"Thoạt nhìn có chút giống Âu Dương."
"Là ai?"
Lâm Phạm quay đầu lại mới phát hiện mình và Tần Phong dựa vào quá gần, vội vàng kéo ra một chút khoảng cách, nhíu mày nghĩ một lát: "Có lẽ là tôi nhìn lầm rồi."
Đã hai giờ sáng, Tần Phong châm một điếu thuốc, đứng dậy: “Tôi chở cô về, bản án này cô không cần phải xen vào nữa."
"Ừ."
Tần Phong chở Lâm Phạm về, quay xe về nhà, anh ngủ mới ngủ được ba tiếng thfi điện thoại vang lên, Tần Phong rời giường xoa nhẹ mặt, bắt máy.
"Tôi là Tần Phong."
"Đội trưởng Tần, người này và tư liệu trước đó của Vương Á Nhiên không giống."
"Cái này tôi biết rồi."
"Tôi vừa nhận được thông tin tai nạn giao thông từ Phòng tai nạn giao thông, có một vấn đề lớn.”
Lâm Phạm không có gặp lại Vương Á Nhiên lần nào nữa, cô ta đã biến mất. Trong lòng cô có nghi hoặc, trong đoạn video hình như cô thấy Âu Dương Ngọc, anh ta đi đến đó làm gì?
Ngày thứ ba, Tần Phong gọi điện thoại cho Lâm Phạm, Lâm Phạm đi ra từ nhà chủ nhà mà cô đang làm việc, thay đổi quần áo rồi đi đến trạm xe buýt: “Anh Tần, bản án có kết quả sao?"
"Tìm được đầu của Vương Á Nhiên ở trong biệt thự."
Lâm Phạm lập tức nghẹn cứng họng, nói không ra lời.
Vợ chồng cùng giường chung gối, thâm thù đại hận cỡ nào mới có thể cắt đứt đầu chứ?
"Ở biệt thự Sâm Tự còn có chuyện khác, cô tới đây một chuyến."
"Được."
Tháng năm, mặt trời rực rỡ chiếu rọi, tự nhiên Lâm Phạm nổi da gà toàn thân.
Cô lên xe buýt, tìm vị trí gần cửa sổ, nhìn xem thành thị đang không ngừng lui về phía sau.
Đáy lòng lạnh lẽo.
Bốn tháng trước Lâm Triết đón cha mẹ đến Giang Thành, bọn họ lớn tuổi rồi, muốn tới nội thành nương nhờ con trai.
Vương Á Nhiên không nghĩ tới chuyện tình sẽ phát triển đến tình trạng này, bọn họ từng bước một dồn Vương Á Nhiên đến đường cùng. Những sự kinh ngạc, tập quán sinh sống bất đồng đã tạo thành mâu thuẫn. Lâm Triết là một người ngu hiếu, anh ta quy kết tất cả sai lầm đều lên đầu Vương Á Nhiên. Việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi một khi bộc phát thì chính là núi lửa, Lâm Triết đã ra tay đánh Vương Á Nhiên.
Xe cảnh sát ngoài cửa khu chung cư, đèn báo hiệu lập loè, dây cảnh giới kéo quanh biệt thự.
Lâm Phạm bị cảnh sát ngăn lại: “Làm gì đó? Bên trong tạm thời không thể vào."
"Tôi tìm Tần Phong..." Câu nói bị hụt hơi, một thanh niên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lâm Phạm lập tức giơ tay lên: "Cô gái, đội trưởng Tần kêu cô tới đây?"
Lâm Phạm gật đầu.
Tiểu Vương bước nhanh tới: "Người một nhà."
Lâm Phạm xoay người chui qua cảnh giới đi vào, cô nhìn về phía cửa sổ biệt thự.
"Bắt người chưa?"
"Bắt được, quá hung tàn." Tiểu Vương chặc lưỡi một tiếng, lấy bao tay và giày đưa cho Lâm Phạm: "Nghe nói khứu giác của cô khác hẳn với người bình thường, hiện trường này là cô phát hiện hay sao?"
Lâm Phạm nhìn anh ta nhiều hơn một chút: "Tôi không thể tùy tiện nói nhỉ?"
Tiểu Vương cười rộ lên: “Đội trưởng Tần đã dặn dò cô cái gì?”
Lâm Phạm cúi đầu đi vào bên trong, mùi máu tươi vẫn đậm như trước.
"Đội trưởng Tần."
Tiểu Vương hô một tiếng.
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn thấy Tần Phong mặc áo tay lỡ màu đen, quần jean trắng bạch, bước chân lạnh thấu xương bước nhanh đến.
"Lâm Phạm."
Lâm Phạm vội vàng chạy tới: “Anh Tần, tìm được cô ta ở đâu?"
"Căn phòng phía Tây ở lầu hai." Tần Phong nói: “Lại đây giúp tôi tìm cái này."
"Cái gì?"
"Khối thi thể."
Mặt Lâm Phạm hết tái rồi xanh, Tần Phong kéo bao tay đi nhanh tới cửa: “Khứu giác cô mẫn cảm, tìm khối thi thể tương đối dễ dàng."
Mặt Lâm Phạm càng thêm tái rồi, đi theo Tần Phong ra ngoài.
"Lâm Triết đâu? Anh ta ném khối thi thể ở đâu rồi hả?"
"Anh ta cái gì cũng không nói, chúng tôi tra được mấy địa điểm và đang sắp xếp điều tra, nhưng mà phạm vi rất rộng nên để tìm được rất rắc rối."
Lâm Phạm cởi bọc giày ra, chạy chậm theo sau lưng Tần Phong: "Hồn Vương Á Nhiên đâu?"
"Không biết." Tần Phong ra khu chung cư, mở cửa xe ngồi vào, Lâm Phạm rất nhanh đã lên xe, kéo dây an toàn: "Tại sao Lâm Triết phải gϊếŧ Vương Á Nhiên, cô ta là vợ của anh ta mà."
"Tôi phụ trách nhiều vụ án, có đa phần là người bên cạnh gây án, chạy không khỏi một chữ “lợi”."
Lâm Phạm nhấp môi, Tần Phong thấy môi của cô khô khốc, trời rất nóng nên anh cầm lấy một lọ nước đưa cho Lâm Phạm, khởi động ô tô rời đi, nói: “Bọn tôi đã liên hệ với cha mẹ Vương Á Nhiên, bọn họ đã gấp gáp trở về."
Sau khi Lâm Triết gϊếŧ chết Vương Á Nhiên cũng không tỉnh ngộ, mà là hao hết tâm trí hủy thi diệt tích. Từ lúc một năm trước anh ta đã ở bên ngoài nuôi một tình nhân trẻ, thân hình rất giống Vương Á Nhiên, chỉ là tuổi nhỏ hơn.
Sau này Vương Á Nhiên gặp chuyện không may, người phụ nữ kia cũng đã biến mất.
Tần Phong tra được tư liệu người phụ nữ kia và nhóm máu người phụ nữ đang giả mạo Vương Á Nhiên là một. Sau khi Vương Á Nhiên bị hại, Lâm Triết chuyển khoản cho cô ả một khoản tiền rất lớn. Cô ta giả tai nạn xe cộ, hủy dung nhan thật sự, phẩu thuật thẩm mỹ ngụy trang thành một người khác. Nếu như không có người phát hiện thì rất nhanh sau đó Lâm Triết sẽ lặng yên thi thể xử lý trong âm thầm.
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.
Lâm Phạm ôm chai nước, có chút lạnh.
"Vương Á Nhiên thật đáng thương, đứa con thế nào?"
"Mới hai tuổi, đoán chừng sẽ không nhớ kỹ tất cả mọi thứ xảy ra ở hiện tại, ông bà ngoại của bé sẽ trở về mang bé đi."
Nơi vứt xác cực kỳ lẻ tẻ, có trong ao rác, có cống ngầm, còn có một vài khu vực vắng vẻ, rừng cây.
Tìm đến chín giờ tối, tìm được tổng cộng hai mươi ba khối, xương mu tìm ra ở trong đường cống ngầm, Lâm Phạm bị hành hạ tới sắp mất đi khứu giác.Quần áo cô cũng rất dơ, tóc cũng rối, sau khi lên xe liền dựa lưng ngủ mất.
Tần Phong nhìn cô một cái, ra hiệu với Tiểu Vương nói chuyện ở đằng sau: "Nhỏ giọng một chút."
Tiểu Vương ló đầu nhìn Lâm Phạm, nói: "Cô ấy rất thích hợp làm cảnh sát, lá gan rất lớn."
Tần Phong cũng nhìn Lâm Phạm, cong cong khóe miệng, lập tức dùng giọng điệu kiên định: "Không hợp."
Tiểu Vương trợn trắng mắt: "Nếu như mỗi bản án đều có sự hổ trợ của cô ấy thì chúng ta đây có thể nghỉ ngơi rồi."
Đến cục, Lâm Phạm vẫn còn đang ngủ.
Tần Phong cầm áo khoác của đồng phục cảnh sát đắp lên người Lâm Phạm, muốn hạ ghế ngồi thành giường cho cô nằm, chần chờ một lát rồi rút tay đẩy cửa xe bước xuống.
Anh nghiêng đầu đứng nghỉ trước cục cảnh sát, ánh mắt nặng trĩu: "Nên kết án rồi."
Thẩm vấn kéo dài ba giờ, Lâm Triết cái gì cũng không chịu nói, chết cũng mang theo. Tính khí Tần Phong vốn cũng không quá tốt, không có kiên nhẫn, đứng lên đi nhanh rời đi.
Đóng mạnh cửa, cầm gói thuốc lá đi ra ngoài.
Ban đêm Giang Thành cực kỳ yên tĩnh, Tần Phong tựa ở cửa ra vào rút một điếu thuốc chợt mới nhớ tới Lâm Phạm trong xe. Vội vàng cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe, Lâm Phạm chưa tỉnh, còn đang ngủ.
Tần Phong mở cửa xe, tựa vào chỗ ngồi ngắt mi tâm, ánh mắt rơi xuống người Lâm Phạm.
Lúc cô ngủ, lông mày vẫn nhíu chặt.
Tần Phong thu hồi ánh mắt, vươn tay che mặt.
Một giấc ngủ này của Lâm Phạm sắp mỏi nhừ, toàn thân đau nhức. Khi mở mắt ra, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu. Sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại nhìn thấy nửa bên mặt Tần Phong, sợ tới mức suýt kêu ra tiếng.
Cô vội vàng ngồi thẳng, áo khoác trên thân trượt xuống đất.
Tần Phong mở mắt ra, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Tần Phong giơ cổ tay lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Sáu giờ."
Bóp mi tâm, ngáp một cái.
"Em ngủ một đêm ở trên xe?" Lâm Phạm khó có thể tin ở hoàn cảnh này mà mình cũng có thể ngủ thật ngon.
"Ừ."
Tần Phong đẩy cửa xe ra bước xuống, nhíu mày: “Gần đây có một quán ăn sáng, ăn cơm đi."
Lâm Phạm nhặt áo khoác của anh lên rồi đặt xuống chỗ ngồi, xuống xe ngửi thấy mùi trên người, trải qua cả đêm lên men đã thối tới tầm cao mới rồi. Cô cực kỳ không chịu nổi cau lại cái mũi, Tần Phong đi không nhanh, thậm chí có chút ít loạng choạng.
"Làm trễ việc anh nghỉ ngơi, sao không đánh thức em?"
Tần Phong vuốt vuốt lông mi: “Hôm trước cô ngủ không ngon?"
"Ừ." Lâm Phạm thẳng thắn: "Chuyện Vương Á Nhiên mãi không có kết quả, nên không ngủ được."
Ánh mắt Tần Phong nhẹ nhàng rơi vào Lâm Phạm: "Hôm nay vẫn phải làm việc?"
"Ừ."
Tần Phong đi bên cạnh cô, bỏ một tay vào túi: "Còn chưa nghĩ ra?"
"Cái gì?"
"Trường học."
Lâm Phạm thu hồi ánh mắt, mím chặt môi, im lặng. Có một suy nghĩ, từ sau khi án Hứa Châu kết thúc cô đã nghĩ, chỉ là không biết đúng sai, không biết mình có nên đi đường này hay không.
"Hả?" Anh không có được đáp án, lại hỏi một câu, giọng nói khàn khàn: "Lâm Phạm?"