Có một lần dại dột lỡ gây chuyện động trời đã khiến tôi gánh lấy hậu quả không thể nào tệ hơn , mà đến giờ tôi vẫn còn lấy làm tức giận mỗi khi nghĩ đến, không khỏi đỗ hết mọi tội lỗi lên người Trường Đông. Chuyện là thế này:
Sáng thứ bảy Ân có đưa cho nhóm chúng tôi mỗi người một cái vé đi xem xiếc, nghe bảo hình như bố của nó làm trong ban tổ chức nên được tặng miễn phí. Mấy cái này chỉ dành cho trẻ con thôi, nhưng mà dù sở hữu những cơ thể đang bước vào tuổi người lớn nhóm chúng tôi vẫn vô cùng nghịch ngợm và hiếu động như mấy đứa trẻ, vậy là trước chầu đi chơi vui vẻ đó ai cũng nhất trí nhận lời. Đang hăng hái với lịch trình quậy phá với bạn vào chiều chủ nhật hôm sau, tôi bất chợt nhớ ra mình đã được hẹn sẵn ngồi trong phòng chờ Trường Đông hướng dẫn học liền không dấu nỗi buồn bực và lo lắng. Bữa cơm trưa đó đang không biết phải làm thế nào để mở lời xin bố mẹ, bỗng nghe thấy mẹ bàn với bố chiều ngày mai có chuyến ra Bắc nhận hàng, đến tận sớm hôm sau mới trở lại. Như được mở cờ trong bụng, tôi quyết tâm vạch sẵn một kế hoạch hoàn hảo để đánh lừa Trường Đông, vừa trả thù anh ta thời gian qua đã hành hạ tôi, cũng là để cho tôi một cơ hội trốn thoát đi chơi ở bên ngoài.
Trưa hôm đó anh ta vẫn tới nhà và mang theo một giỏ lê căng mịn, khác với cái thờơ lạnh nhạt mọi ngày, hôm nay chỉ có anh ta và tôi, thái độ của tôi lại hết sức vui vẻ và hiếu khách.
Trường Đông vừa bước vào nhà, không thấy bố mẹ tôi đâu liền hỏi. " Hôm nay cô chú vắng nhà sao?"
" Bố mẹ tôi ra Bắc nhận hàng tới sáng mai mới về." Tôi vui vẻ trả lời.
Nói rồi tôi cầm lấy giỏ lê đi vào bếp rửa sạch sẽ, gọt thật cẩn thận cho vào đĩa rồi bước ra.
" Anh mua được lê ngon quá, bữa trước tôi ra chợ tìm mãi mà chưa thấy bán."
Anh ta ngước lên nhìn tôi đầy vui vẻ mà trả lời. " Lê này bố mẹ anh gửi từ trong đó ra, là loại ngon nhất đấy."
Không cần nói tôi cũng biết, đã là bố mẹ anh ta gửi ra thì phải loại ngon nhất rồi, còn bày đặt khoe khoang gì nữa. Mặc dù nghĩ vậy nhưng thái độ của tôi lại hết sức xởi lởi và khác với mọi ngày.
" Tôi biết rồi.Hôm nay tôi ở một mình, mà tôi lại không biết nấu ăn, hay là anh ăn mì với tôi nhé?”
" Em ăn uống như vậy không tốt đâu, hay để anh dẫn em ra bên ngoài ăn thứ gì?"
Thấy anh ta có vẻ lo lắng, tôi cố nhịn cười mà miệng vẫn cứ rung rung. Anh ta nghĩ gì mà một người như tôi lại chỉ ăn mì thay bữa được? Thực ra trước khi anh ta đến tôi đã cố tình lót dạ bằng một tô bún bò ở quán hàng phía đối diện, nhưng anh ta lại hoàn toàn tin lời tôi.
Tôi đưa tay ra từ chối lời mời, chạy vào bếp làm hai gói mì thật bắt mắt, sau đó bưng ra bảo anh ta cùng ăn.
"Suỵt....sặc ...sặc.." Trường Đông vừa ăn miếng đầu tiên đã vội bưng miệng ho sặc sụa, lại nhìn tôi với gương mặt méo mó."
" Sao mì cay thế này?"
Tôi cố nhịn không để bật ra tiếng cười, gương mặt vẫn tỉnh bơ.
"Tôi tưởng anh có thể ăn cay được như tôi nên có bỏ vào xíu ớt. Thật buồn quá, nếu anh không ăn được vậy để tôi đem bỏ đi." Tôi cố tỏ ra buồn rầu, vươn tay cầm nhẹ vào chiếc bát.
Nghĩ tôi sẽ không vui, anh ta liền nở một nụ cười.
" Không sao. Vì là em làm nên anh sẽ ăn hết."
Tôi hết sức vui mừng, ánh mắt nhìn anh ta đầy thích thú. Nếu anh ta muốn thì cứ để anh ta ăn, dù sao tôi cũng ngăn lại rồi, như vậy đâu còn là lỗi của mình tôi nữa. Thực ra tôi không thích ăn cay vì vậy bát mì của tôi hoàn toàn khác xa anh ta tưởng tượng, còn cái mà tôi nói là cho thêm một xíu ớt đó, thực tế là tôi đã ép lấy nước từ năm quả lận. Hôm đó tôi đã ăn hết bát mì một cách ngon lành như chưa bao giờ được ăn món nào ngon như thế.
Tôi vừa rửa bát xong liền đi ra phòng khách thì thấy anh ta đang xem ti vi, để kế hoạch diễn ra nhanh hơn tôi liền thúc dục.
" Này. Tôi có mấy bài tập chưa giải được. Anh lên phòng hướng dẫn tôi đi. Lẹ lên."
Chờ tôi vừa bước lên anh ta liền tắt ti vi rồi bước theo sau. Vừa lên tới phòng tôi đã ngồi ngay ngắn vào bàn, nhẹ nhàng lôi mấy cuốn tập ra, ánh mắt nhìn đầy chờ đợi. Có lẽ đoán thấy tôi có vẻ bất thường, lại cư xử với anh ta vô cùng thân thiết, anh ta liền kí nhẹ vào đầu tôi vẻ châm chọc.
" Hôm nay sao chăm chỉ đột xuất vậy.?
Câu hỏi ngoài mong đợi khiến tôi hơi bực mình, khẽ nhíu mày đáp trả.
" Kệ tôi. Anh mau ngồi xuống giúp tôi đi."
Nói rồi tôi nắm tay anh ta kéo mạnh, chân nhón lên cao để bám được vào vai mà đẩy người anh ta ngồi xuống. Hành động đó của tôi khiến anh ta không khỏi bất ngờ, còn tôi cũng như trở nên vụng về hơn trước. Một đứa con gái đang trong độ dậy thì hình như đã có nhiều thay đổi lớn trên cơ thể lẫn về mặt tinh thần, chỉ sự va chạm ở đôi tay cũng đã làm tôi ngượng ngùng, trái tim vô tình loạn nhịp. Ngày xưa tôi cũng hay cầm tay mấy bạn trai trong lớp lắm chứ, ví dụ như khi chơi trò mèo vờn chuột hay dãn hàng trong giờ thể dục, nhưng cảm giác khác lạ với hôm nay, nó có vẻ bình thường và dễ chấp nhận hơn nhiều.
Mặt tôi bắt đầu đỏửng, để cố xua đuổi cái không khí ngột ngạt đang diễn ra tôi đành cười ha ha đầy gượng gạo. Anh ta hình như nhận ra được điều đó, để không làm tôi ngại ngùng cũng bắt đầu mở lời lảng sang vấn đề khác.
" Mau đưa bài tập của em đây."
Tôi kéo cuốn vở trước mặt mình lại gần anh ta, giọng nói nhỏ nhẹ.
" Đó. Anh xem. Bài tập thế này sao tôi làm nổi."
Chờ lúc Trường Đông cầm bút lên và suy nghĩ, tôi cố thu hết can đảm để thực hiện những bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Tôi đưa tay ôm lấy bụng, khuôn mặt trở nên méo mó và biến sắc, cô gắng đẩy ra bên ngoài cơ thể những giọt mồ hôi đều đều. Thấy tôi như vậy anh ta không khỏi lo lắng, dùng hết sức lay lay vào vai tôi, miệng không ngừng hỏi han.
" Này. Em sao vậy? Đau chỗ nào phai không?"
" Tôi đau bụng quá. Chắc là ăn bậy phải mì và lê mà anh mang đến, thật bực mình quá đi.". Nói rồi tôi gục mặt xuông bàn, miệng không ngừng kêu lên í óe. Trông bộ dạng lo lắng của anh ta mà tôi buồn cười hết mức, chỉ thêm lát nữa chắc mọi kế hoạch sẽ bị tôi làm cho vỡ tan.
" Chắc tôi không học được nữa đâu, anh mau về đi." Tôi vừa nói vừa xua xua cánh tay đầy mệt mỏi.
"Không được. Em nghĩ gì mà nói vậy? Hay để anh đưa em đến bệnh viện.?"
" Tôi không sao? Xin anh đấy. Anh mau về đi."
" Vậy để anh qua mua thuốc cho em."
" Không cần đâu. Sau khi anh về tôi sẽ khỏe lại. Anh tuyệt đối không được báo cho bố mẹ tôi biết khiến họ lo lắng."
" Được rồi. Vậy em nằm đây chờ anh. Anh qua bên kia đường mua thuốc cho em."
Tôi gật đầu lia lịa, chờ lúc anh ta ra khỏi nhà liền bật cười sung sướиɠ. Cứ nghĩ đến cảnh anh ta hớt hải cầm túi thuốc trở về nhưng chẳng thấy tôi đâu, tôi lại tự phục bản thân mình dễ dàng khiến anh ta sụp bẫy như thế.
Tôi đứng dậy mở tủ, lấy ra một chiếc quần jean và áo phông, mặc vào rồi cầm điện thoai gọi cho Sói Trắng đến đón mình.
Vậy là hôm đó tôi bước ra khỏi nhà cùng tâm trạng vui vẻ, cứ nghĩ Trường Đông quay lại thấy cửa đã đóng mà quay về, nhưng nếu mọi việc cứ đơn giản như vậy thì tốt biết bao.
Xem xiếc vui thế này, thật không hiểu sao người ta nỡ gắn nó vào cái quyền sở hữu " trò của con nít", dù thực tế trong rạp xiếc ngoài mấy vị phụ huynh không yên tâm mà phải đi theo con thì chúng tôi thuộc dạng nổi trội nhất, tất nhiên là so với lũ nhóc tiểu học kia ngoai hình chúng tôi khá khác biệt. Đang xem vui vẻ được một lúc thì chuông điện thoại reo lên khiến tôi không khỏi bực mình.