Chương 4
“Cô bây giờ luôn miệng nói cái gì cũng không muốn, nhưng di chúc nói cô rất muốn! Lúc bố tôi lập di chúc đáng lẽ cô nên nói cho ông cô không muốn bất cứ gì cả!”.
“Em có nói qua….” Cô không nhịn được nghẹn ngào.
“Thật sao?” Anh nghi ngờ. Cô thật sư có nói qua cho bố anh!.
Bố anh vì ung thư dạ dày mà qua đời, hơn nữa lúc phát hiện thì đã là giai đoạn cuối rồi….
Cô vẫn luôn ở bên cạnh bố anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho thân thể ông, chỉ cần bác Phan sống lâu trăm tuổi, chỉ cần bác Phan ở cùng, cô không cần bất cứ tiền bạc, tài sản nào,
bởi vì những thứ kia cũng không thể sánh nổi vị trí quan trọng của Bác Phan trong tim cô.
Nhưng, bác Phan đã yêu thương cô nhu vậy, còn gạt cô lập di chúc như vậy.
Hai mắt anh trầm trầm nhìn kỹ cô, giọng nói lạnh nhạt. “Đừng nghĩ dùng nước mắt uy hϊếp tôi, tôi chẳng thèm quan tâm”. Đường Ngữ Thi không nói gì, cô rũ con mắt xuống, cố hít sâu, đem đau thương giấu đi, không suy nghĩ thêm nữa. Vậy mà, đầu óc lại có ý thức, tự có suy nghĩ, cô không thể ngăn cản nước mắt tuôn ra.
Dù sao, chính anh nhìn cô thấy không vừa mắt!.
Bất kể cô làm cái gì, anh cũng chẳng quan tâm!.
Cô cau mày ủ dột, nhìn bộ dạng vô tội như vậy khiến Phan Nghị cảm thấy khó chịu, vô cùng chán ghét. Anh ghét thấy vẻ mặt nhu nhược của cô như thế! Giống như anh luôn tìm cơ hội bắt bẻ cô, anh như đại ác ma bắt nạt cô vậy.
Đáng thương? Cô mà đáng thương sao? Cô có thể không làm gì mà được hưởng một nửa tài sản nhà họ Phan, không có chút nào đáng thương cả!.
Phan Nghị không muốn nhìn thấy cô nữa, liền bước ra ngoài. Đường Ngữ Thi nhìn bóng lưng của anh, không khỏi nhớ tới lời nói của bác Phan.
Tiểu Thi à…. Cháu thiện lương, thông minh như vậy, nhất định có thể khiến Phan nghị yêu cháu…
Chỉ cần cháu cô gắng không ngừng thương nó, nó cuối cùng sẽ yêu cháu….
Cô nhắm mặt lại, không khỏi hỏi trong lòng. Có thể sao? Cô không thể tiêu cực thầm nghĩ, có khả năng! Chỉ cần kiên trì, có nghị lực, sắt đá cũng có thể tan chảy!.
Một con người khác trong cô thầm khích lệ. Đúng! Cô không thể nhụt chí, không thể thua trước khi chiến đấu, cô nên vì tương lai của mình mà cố gắng phấn đấu!
Cô trong nháy mắt mở mắt ra, đôi mắt màu nâu lấp lánh có hồn, tràn đầy dũng khí.
Cô nên vì hôn nhân của mình mà cố gắng, ước mơ của cô là được kết hôn cùng Phan Nghị, giấc mơ này đã thực hiện dễ như trở bàn tay, bác Phan vì cô mà chế tạo cơ hội, cô nên nắm chặt thật tốt mới đúng.
Anh vốn không biết cô là người như thế nào, mới có thể hiểu lầm cô như vậy.
Chỉ cần họ chung sống lâu dài, anh sẽ biết tính của cô, rồi sẽ hiểu, cô không phải cô gái ham tiền, cũng không vì tiền bạc phú quý mà bám theo anh, chui vào nhà họ Phan.
Đúng, chỉ cần hai người có thời gian sống chung một chút, anh rồi sẽ biết….
Cô vì mình mà động viên.
Hôn lễ sắp bắt đầu….
Đường Ngữ Thi mặc bộ váy cưới màu ngà hở vai, lộ rõ dáng người tuyệt vời của cô, thiết kế lộ vai như vậy để cho làn da tuyết trắng như ngọc của cô hiện ra, không có bất kì sai sót nào, bộ dạng như vậy không khỏi khiến mọi người ngạc nhiên.
Dung mạo của cô đẹp cổ điển, mỗi bước chân của cô rất là kín đáo, mỗi lần bước ra tao nhã lại vui vẻ. Cô ở trước gương nhìn mình, khuôn mặt như hoa như ngọc đánh một chút phấn, lại càng xinh đẹp hơn so với ngày thường.
Muốn gả cho Phan Nghị rồi…. Muốn gả cho anh rồi! Trên mặt cô không khỏi thẹn thùng cùng vui sướиɠ.
Hôn lễ thế này, là ước mơ từ bé tới giờ của cô, là kỳ vọng lớn nhất đời này kiếp này của cô.
Cô rốt cuộc được như ý gả cho Phan Nghị rồi….
Mặc kệ Phan Nghị có bao nhiêu hiểu lầm với cô, chỉ cần kết hôn, bọn họ còn có tương lai rất dài, cô sẽ từ từ cho anh biết, cô không phải là loại như anh nghĩ… trong mắt, trong lòng chỉ có tiền, vì muốn cướp tài sản mà trở thành người đàn bà xấu xa.
Cô muốn từ đầu tới đuôi chỉ có anh mà thôi, cô không ham vinh hoa phú quý, cũng không muốn được hưởng tài sản nhà họ Phan, đối với cô mà nói, so với những thứ tài sản tiền bạc kia, anh mê người hơn, cũng là người mà cô muốn!.
Nghĩ như vậy, mặt của cô không tự chủ liền đỏ mặt.
“Xong chưa?” Mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean tím thân, Phan Nghị gõ cửa phòng, anh cà vạt cũng không đeo, cũng không tính là chính thức. “Xe chờ ở bên ngoài rồi”.
“Được rồi”. Mặc lễ phục cô dâu là tâm nguyện cả đời của cô, cô muốn ăn mặc thật đẹp cùng anh kết hôn.
Phan Nghị nhìn cô mở cửa, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Cô mặc thật đẹp! giống như tiên nữ giáng trần vậy.
Chỉ là, anh từ đầu đến cuối vốn không cho cô một hôn lễ long trọng, bọn họ chỉ cần ở tòa án công chứng kết hôn, sau đó về nhà mở tiệc mời tân khách quan trọng thôi… bao gồm cả luật sư … vượt qua đơn giản như vậy là được rồi.
Đường Ngữ Thi nhìn cô ăn mặc tỉ mỉ cùng thợ trang điểm phục vụ, rồi lại nhìn thấy trang phục đơn giản của anh, cô an ủi mình, không sao! Mặc dù trang phục của bọn họ không hòa hợp, nhưng ít ra anh thỏa mãn tâm nguyện mặc áo cưới của cô, nguyện ý mời người giúp cô thử áo cưới, trang điểm.
“Thời gian của tôi có hạn, lên xe nhanh một chút”. Anh khốc khốc nói, tự động xuống lầu.
Đường Ngữ Thi kéo làn váy đuổi theo, nhưng tay chân luống cuống của cô lại dẫm vào chân váy, cả người liền ngã xuống.
Phan Nghị vừa quay đầu thì bị cô đè, hai người cùng ngã xuống, anh phản xạ ôm lấy cô, lại trở thành đệm thịt đỡ cô, hai người cũng rơi xuống.
“Cô rốt cuộc đang làm gì vậy!” Anh tức giận nói, nhìn người đè mình phía trên.
“Thật… thật xin lỗi….” Đường Ngữ Thi nhếch nhác nằm ở trên người anh, hai tay đặt ở l*иg ngực của nh, cả người thấp thỏm lo âu, nhẹ giọng nói ra.
Tóc của cô lại rối loạn, áo cưới lăn lộn cũng bị dính bẩn.
Ước mơ mặc váy cô dâu của cô lại bị chính cô phá hỏng!.
Phan Nghị đem cô từ trên thân kéo lên, nhìn thấy trong mắt cô có nước mắt. “Cô khóc sao?”
“Em… em… không có….” Cô thuận tay cố gắng lau đi nước mắt.
Anh cau mày. “Cô… Cô tốt nhất đi soi gương đi! Trang điểm lại”.
Đường Ngữ Thi đứng lên, phát hiện chân phải rất đau, chắc là vừa rồi không cẩn thận đυ.ng phải lan can cầu thang, bộ dạng một chân thường một chân thọt thật là tức cười.
Thật thê thảm….
Cô hôm nay là cô dâu sao! Cô nhất định là cô dâu thê thảm nhất trên thế giới này.
Cô muốn cho anh thấy một ấn tượng đẹp, cuối cùng bị ngã, bi thảm như vậy.
Phan Nghị chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên người, anh cũng không có giễu cợt cô, cũng thương cảm cho cô, chỉ là ánh mắt có phần sáng rực mà kì dị.
“Cô tốt nhất nên đi thay quần áo một chút, lễ phúc tôi không đồng ý để cô tiếp tục mặc nó nữa”. Ánh mắt của anh vô ý nhìn về ngực của cô,liếc qua.
Đường Ngữ Thi cúi đầu xem xét, cô không biết bộ ngực kia thiếu một chút nữa là lộ hoàn toàn trước mặt anh sao?
Cô rốt cuộc không biết muốn để lộ nó tận 2 tiếng đồng hồ sao?
Chết! Mặt của cô lập tức ửng hồng, một tay không ngừng kéo lấy lễ phục thấp ngực kia, một tay kéo làn váy nặng từng bước đi lên trên.
“Buổi sáng công chứng như vậy sắp không dự được”. Anh lạnh lùng nhặc nhỡ.
“Em…. Em sẽ xong ngay”. Cô nói ra một tia yếu ớt mà tự giễu cười khỏ.
Phan Nghị vẻ mặt phức tạp nhìn cô, không muốn thừa nhận mình đối với cô có một tí mềm lòng. “Chân của cô….”
“Không có việc gì…. Không có trẹo đâu, chỉ là vết bầm thôi, em không sao”.
Cô cúi người đi kiểm tra chấn thương, với độ cao của anh đúng lức nhìn rõ cảnh xuân, làm cho người ta thấy bộ ngực không sót một tí gì, bầu ngực mềm đầy đặn của cô khiến anh muốn tiến lên vuốt ve kích động.
Anh cố gắng đè du͙© vọиɠ xuống, hắng giọng. “Cô thay quần áo nhanh lên một chút đi”.
“Vâng, em sẽ nhanh xong đây”.Cô ba chân bốn cẳng chạy lên lầu
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô, anh nghĩ muốn hả hê, lại phát hiện ra chính mình không thể nào cười được.
Phan Nghị cũng phát hiện ở đáy quần của anh có một lỗ nhỏ bị rách, anh cũng nên thay quần áo rồi!.
Đều là do cô gây ra họa! Anh cắn răng than thở.