Chương 16
“Em….” Cô chần chừ thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu. “Em không thích xem phim”.
“Không thích?” Có phải không thích đi cùng anh không? Phan Nghị không khỏi nhăn mày.
“Nơi đó không khí quá kém”. Cô cường điệu nói.
“Em thích đi nơi nào? Anh có thể cùng em đi”.
“Có thật không?” Cô đột nhiên cười như hoa. “Nếu như mà em nói em muốn trở về cô nhi viện trước đi xem các em nhỏ, anh có đi cùng em không?”
“Tại sao muốn trở về cô nhi viện?”
“Nếu như không phải do bác Phan đón em về, chắc bây giờ em sẽ không có gì, em muốn đi xem bọn họ một chút, bởi vì bọn họ không may mắn như em, em muốn giúp đỡ một chút”.
“Được, ngày mai anh cùng em trở về”.
“Cám ơn anh”. Đường Ngữ Thi cười.
Ánh mắt Phan Nghị nóng rực,muốn cắn cô. Cô thật nhanh xoay người, mặt ửng hồng, tim đập thình thích.
Phan Nghị có hơi thật vọng, anh vốn muốn thơm môi một chút, xem ra không có cơ hội.
Không sao, còn nhiều thời gian. Anh chỉ có thể tự mình an ủi.
Tầm mắt Phan Nghị một mực liếc trộm Đường Ngữ Thi ngồi ở ghế cạnh.Khóe môi cô giơ lên, lộ ra má lúm đồng tiền ngây thơ, khiến lòng anh cũng dịu đi, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Anh đặc biệt xuất phát từ đêm hôm trước vì cô chuẩn bị một túi lớn kẹo que cùng đồ ăn vặt bánh bích quý, còn có một trăm phần đồ dùng học tập, cô muốn là để cho các em nhỏ ở cô nhi viện, nhìn nụ cười vui vẻ của cô.
Anh nghĩ xa xa nhìn, không quấy rầy vẻ mặt chăm chú của cô, nhưng cô không biết nói với cô bé tết đuôi sam kia cái gì, mà nhiều cô bé ra tới đấy kéo anh, bắt anh cùng tham dự, giống như thiên thần nhỏ ngây thơ đáng yêu, khiến anh hờ hững không được.
Bọn họ đưa xong quà cho các em nhỏ, đi xunh quanh cô nhi viện một chút, cùng đi dạo, bị một đoàn các em nhỏ túm tụm lấy, cùng bọn họ chơi đùa, cùng nhau ồn ào, cùng nhau điên cuồng,
Đường Ngữ Thi cười không ngừng, tâm tình của anh vốn trống trải nay lại sáng sủa, nhẹ nhõm ưu nhàn lại tự tại sung sướиɠ.
Đám trẻ con vui cười, ngây thở như có thể tẩy rửa tâm linh dơ bẩn của anh, khiến anh từ nội tâm bật cười, giống như bù đắp lại tuổi thơ cho anh.
Đám trẻ con lưu luyết không rời, không dám từ biệt, Đường Ngữ Thi không ngừng nhìn anh, đợi anh trả lời.
Anh gật đầu một cái. “Lần sau chúng ta sẽ trở lại”.
Đám trẻ con nghe vậy, mọi người như vừa nhận được tin vui, vui sướиɠ hoa tay múa chân,
Đường Ngữ Thi trên mặt cũng vui mừng, anh cũng nâng lên khóe môi cười.
Phan Nghị vốn là chỉ mang cô cùng đi, không nghĩ rằng mình cũng thích thú, thậm chí, anh nghĩ điên cuồng muốn mua một chút vật phẩm hằng ngày cần thiết đưa cho cô nhi viện, chỉ vì muốn các em nhỏ ở đây tươi cười với anh.
Đường Ngữ Thi nhìn đèn xanh phía trước một chút, lại nhìn anh một chút.
Anh cư nhiên nhìn cô thấy ngẩn người!
Cô lúc nào trở nên xinh đẹp như vậy, cô cũng không biết sao?
“Đèn xanh rồi”. Cô nhắc nhở.
Phan Nghị dịu dàng cười. “Thi Thi em còn muốn đi đâu không?”
“Tạm thời thì em không có”. Cô trở về lấy ý tốt, cười một tiếng.
“Anh đưa em ra bờ biển được không?”
“Đi biển?”
“Theo anh cùng nhau ngắm biển, em nguyện ý không?”
Phan Nghị chưa từng thoải mái mở lòng dịu dàng với cô như vậy, giọng nói chân thành đối với bất kỳ người phụ nữ nào, Đường Ngữ Thi là người đầu tiên.
Anh tời giờ không cho mình là người lãng mạn, dĩ nhiên, cũng không nghĩ sẽ bị tình yêu làm cho u mê, nhưng gần đây anh ngày càng dịu dàng, trong đầu cũng có ý muốn một chút lãng mạn.
Anh biết mình đã lâm vào bể tình, mà anh cũng không muốn trở về là người ngày xưa nữa. Anh hiểu rõ được, là bởi vì cô ở bên cạnh anh, mởi có thể khiến anh lãng mạn như vậy!
Bởi vì cô từ từ biến anh từ tác phong lạnh lùng lại thành con người dịu dàng như vậy.
“Ừ”. Đường Ngữ Thi gật đầu một cái.
Xe chạy tới bờ biển thưa thớt, Phan Nghị hạ xuống cửa sổ xe, khiến gió biển thổi tới xe, khiến mái tóc Đường Ngữ Thi bay ra, giống như đứa trẻ nghịch ngợm dịu dàng hôn lên má cô.
Đường Ngữ Thi nhẹ nhàng khép lại mái tóc, động tác ưu nhã tự nhiên, khiến anh mê người.
“Em có thể xuống xe sao?” Lông mi thật dài theo lời của cô mà chậm rãi chuyển động, giống như hai hàng quạt nhỏ, khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
“Có thể”. Đường Ngữ Thi lập tức mở cửa xe, chạy dọc đường ven biển.
Cô thậm chí cởi giầy xuống, lấy chân không nghịch nước.
Sóng gợi lăn lăn trên biển rộng giống như được thiên sư rải đầy kim cương, dưới ánh mắt xán lạn lóe sáng, trong suốt.
“A a……” Đường Ngữ Thi không nhịn được, kêu hô với biển, cảm giác vui vẻ tràn đầy trong lòng, cô nhiều tiếng la lên, đều là chào hỏi với biển rộng.
Phan Nghị đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn lấy mặt biển mênh mông bát ngát, hai tay đặt ở bên má, há mồm la lớn. “Đường Ngữ Thi, em là vợ của anh, anh sẽ cả đời yêu em, thương em, che chở em!”
Đường Ngữ Thi giật mình, cảm thấy như đang nằm mơ. Anh đang đùa cô sao?
Phan Nghị giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, lần nữa vui vẻ vang lên. “Thi Thi, anh hướng biển học tập, hướng thiên học tập, để anh yêu em cao như trên trời, sâu hơn biển, anh sẽ cố gắng thật tốt”.
Đường Ngữ Thi đứng bất động tại chỗ, không có dũng khí nhìn anh.
Anh ở nơi này tỏ tình với cô sao?
Cô một chút chuẩn bị tâm tư cũng không có.
Cô lập tức hít sâu, hít sâu, hít sâu, hít sâu…..
Vô dụng, kể cả như vậy cũng không được! Nước mắt của cô ở trong hốc mắt ngưng tụ, từ từ tuôn ra, rơi xuống trên mặt cô.
Phan Nghị đau lòng ôm lấy cô, khiến cô ở trong ngực anh khóc thút thít.
Cô không muốn khóc a! Tại sao anh có thể như vậy chứ?
Tự dưng tạo ra bầu không khí động lòng người thế này, lại cho cô cảm giác hạnh phúc, khiến cô cực vui mà khóc!
Nguyên tưởng rằng không đợi anh đối với cô như vậy được nữa, ai ngờ khi mộng đẹp như vậy thành sự thật trong nháy mắt, nhưng vẫn không thật, khỗng rõ, khiến cô vẫn lâng lâng, choáng váng.
Cô thương anh!
Cô đang đợi anh yêu!
Đường Ngữ Thi cảm giác mình hạnh phúc, tự nhiên khóc!
Cô tựa trên vai anh, khong dám để anh thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.
“Thi Thi…. Quá khứ anh đối xử không tốt với em, về sau anh sẽ thay đổi”.
“Ừ”.
“Anh…. Anh là lần đầu tiên yêu…. Ách…. Lần đầu tiên nói lời như vậy với người khác phái…..” Lỗ tai của anh từ từ ủng hồng, nóng lên.
Đường Ngữ Thi không tin được. “Em là người đầu tiên anh tỏ tình sao?” Cô từ trong ngực anh lui ra, nhìn mặt bức rức của anh.
“Không sai”. Anh không khỏi đỏ mặt. “Anh sẽ không quá lãng mạn…..”
Đường Ngữ Thi chứa lấy nụ cười đùa giỡn, cố ý cường điệu nói: “Em tràn đầy đồng cảm”.
Phan Nghị trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao.
Trêu được như ý, Đường Ngữ Thi cười lớn tiếng, thật vui vẻ!
Phan Nghị nhẹ nhàng nâng lên cằm cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ hôn lấy cằm cô, mang cho cô cảm giác tê tê ngứa ngáy.
Đường Ngữ Thi không biết như thế nào, sức mạnh của cô có phần như mời chào, khiến anh không khỏi đoạt lấy môi cô, bừa bãi mυ"ŧ lấy miệng cô, chiếm lấy hương thơm của cô.
Tay của anh đưa về phía trước ngực cô, bao lại xoa bóp.
Từng tiếng từng tiếng tựa như nức nở từ trong cái miệng nhỏ của cô không ngừng bật ra…..
Cả người anh nóng lên, lửa dục cuồng dốt. “Thi Thi…. Nơi này nếu như là trên giường, anh nhất định sẽ toàn diện đoạt lấy em”.
Đường Ngữ Thi kháng cự đẩy anh ra, lè lưỡi với anh.
“Rất tiếc, nơi này là bờ biển, em muốn đi chơi nước!”.
“Thi Thi…..” Anh thật chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, thân thể chịu đủ lửa đau đớn không chịu nổi.
“Tới chơi a!”. Cô đi về chỗ nước cạn, khiến sóng biển làm ướt hai chân cô, thậm chí thừa dịp anh không để ý, hắt nước biển về phía anh.
“Đường Ngữ Thi”.
“Chính em tại nơi này”. Cô lè lưỡi, bộ dạng ngây thơ lãng mạn nhìn một cái không sót gì.
“Anh mới vừa tỏ tình với em, câu trả lời của em là gì?” Anh lo lắng cau mày.
Đường Ngữ Thi lắc đầu một cái, “Vẫn không thể nói cho anh biết”.
“Em yêu anh đúng không?”
“Trước kia còn có thể, nhưng đó là bởi vì em không biết bên cạnh gối em có người lạnh lùng như vậy, em còn kêu anh ta là người đàn ông khối băng!”.
“Anh đã thay đổi, Thi Thi”.
“Ai nha, người ta bây giờ muốn chơi nước á! Vấn đề của anh buổi tối em trả lời, chơi với em trước”. Cô lại dội nước sang cho anh.
Phan Nghị bất đắc dĩ gật đầu, dĩ nhiên, anh cũng không kém, dội lại, tiếp theo, hai người bắt đầu dội lẫn nhau, tươi cười rạng rỡ, tiếng cười không ngừng…..