Chương 30: Chương 30

“… Chia sẻ?” Lục Kính nhíu mày, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn một tên biếи ŧɦái: “Mỗi ngày trong đầu cô đều đang suy nghĩ cái gì vậy?"“Anh cũng không có kinh nghiệm hả?” Trong đôi mắt hạnh hiện lên chút kinh ngạc rồi lại chuyển sang thất vọng."Khụ, ai bảo là không vậy.

Tôi giống người không có kinh nghiệm lắm à?" Trong lòng anh cảm thấy ấu trĩ nhưng lại không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt cô, hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước, về khí thế nhất định không thể thua.Khương Thi đã nhìn thấu tất cả: "Đừng cứng miệng, trông chẳng ra làm sao cả.""..."Cô vỗ vỗ bờ vai anh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy yên tâm hơn hẳn: "Nếu chúng ta đã không có kinh nghiệm, vậy chi bằng cùng luyện tập đi?""...!Luyện tập? Luyện tập cái gì?"Đây là loại ngôn từ hổ báo gì vậy?“Ôm hôn đó, tôi muốn biết cảm giác hôn là như thế nào.” Khương Thi trực tiếp đánh vào vấn đề, không giả bộ nữa: “Tiểu Lục, chúng ta thử xem?”“… Khương Thi, như vậy không ổn.” Anh trực tiếp gọi tên cô, hình như đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.

Trước đây, cô luôn gọi anh là Tiểu Lục, còn anh chưa từng gọi cô.Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo, giọng điệu nghiêm nghị: "Đừng có bởi vì trẻ tuổi tò mò mà quyết định một cách bốc đồng, cô nên trân trọng bản thân mình hơn."Khương Thi nhìn anh sững sờ, hôm nay anh vẫn ăn mặc như Thịnh Minh với tóc mái giả và kính rộng che gần hết khuôn mặt, các nét trên khuôn mặt đã thay đổi thành khuôn mặt của người qua đường, nhưng đôi mắt của anh vẫn nghiêm nghị sắc bén, tràn đầy khí thế.Cô đột nhiên get được sức hấp dẫn sau khi thay đổi trang phục của Tiểu Lục, dường như kể cả khi không còn vẻ bề ngoài đẹp đẽ đó thì anh vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Và cô cũng thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là bị trách mắng nhưng nhịp tim lại mất kiểm soát, đầu ngón tay hơi tê dại.Chẳng lẽ mình là một kẻ biếи ŧɦái ư?“Tôi biết rồi.” Khương Thi gần đây vốn có hơi ủ rũ nhưng khi đột nhiên phát hiện ra con người mới của mình, cô lại thấy khó chấp nhận được.

Cô thu mình trong góc như bị tự kỷ, không nói thêm gì nữa.Lục Kính lái xe, khóe mắt vẫn liếc qua quan sát cô, nhìn cô cô đơn không còn sức lực co rụt lại như một quả bóng thì thấy hơi hối hận vì mình đã quá nặng lời.Quay lại giải thích cho chính mình, cô tùy tiện không đề phòng người khác, nếu sau này tách ra, cô vẫn cứ như vậy thì không biết sẽ phải chịu thiệt nhiều đến mức nào.

Anh là đang chỉ bảo cô, ừm, xuất phát điểm và cách làm của anh là hoàn toàn đúng đắn, những bạn nhỏ không hiểu chuyện phải được chỉ bảo thật tốt.…Sau khi nam chính Thịnh Minh trong sách xuất viện, nữ chính Tiểu Tô đau lòng bạn trai nhỏ của mình và cảm thấy do chính mình quá bận rộn với công việc mà bỏ bê bạn trai nên đã dành ra một ngày để ở bên Thịnh Minh.Chó con Tiểu Thịnh cũng có suy nghĩ riêng của mình, chị gái bận rộn công việc, áp lực cuộc sống vô cùng lớn nên Thịnh Minh đã đưa Tiểu Tô đến công viên giải trí.Trong đại cương của nguyên chủ có viết, chính vì cuộc hẹn hò này mà cặp đôi vốn còn đang xa lạ đã có một sự thay đổi nhỏ, nhưng rất quan trọng đối với tình cảm của hai người, vậy nên hôm nay hai người bọn cô cũng đến công viên giải trí.Lúc Lục Kính dừng xe xong, Khương Thi vẫn đang rơi vào trạng thái tự kỷ không hề nhúc nhích, dáng vẻ mất hồn vừa ủ rũ vừa u sầu.Anh xuống xe, đi về phía bên kia rồi mở cửa xe, cởi dây an toàn cho cô, một tay đỡ nóc xe, khí chất thay đổi trong một giây: "Hôm nay chị gái tính dẫn em đến đây chơi cái gì?"Giọng điệu anh ngọt ngào mềm mại đến khó tin, ngay cả biểu cảm cũng trở nên ấm áp như ánh dương, là nhân vật nam chính vừa đáng yêu vừa ngọt ngào của cô.Khương Thi hồi sinh ngay lập tức, cô nắm lấy tay anh nhảy xuống xe..