Đầu thì nghĩ vậy nhưng đến cuối cùng hắn vẫn phải giữ hắn ở lại phòng, đừng nhìn ngôi trường hoang vắng như vậy mà nghĩ bản thân làm gì cũng không ai hay. Thực ra khắp nơi trong trường điều có con mắt của hiệu trưởng, gã luôn theo dõi hết mọi hành động của những học sinh trong trường.
Dù vậy vẫn có nhiều trường hợp học sinh xô xát với nhau dẫn đến chết người hay xảy ra tình trạng kẻ mạnh hϊếp đáp kẻ yếu nhưng không một giáo viên nào xuất hiện can ngang, không phải do họ vô trách nhiệm không để ý đến mà là do chính bản thân gã không muốn dính vào phiền phức không đáng có. Bởi vì những kẻ bắt nạt trong trường đa phần đều là con cháu của những gia tộc bắt ma lâu đời, có chỗ đứng vững chắc trong xã hội. Ngược lại, những kẻ bị bắt nạt lại chỉ là những người có xuất thân bình thường, không đáng để ý đến.
Bây giờ hắn còn chưa rõ thân phận của anh, nhỡ đâu anh lại thuộc một gia tộc lớn nào đó thì sau khi anh chết người gặp nạn chẳng phải là hắn hay sao? Ầy, không được không được. Cái nồi này, một kẻ tầm thường không có bối cảnh gì như hắn không thể gánh nổi.
Mặt không tình nguyện đi lấy hộp cứu thương từ trên tủ mình xuống, Bác Văn Quân trước tiên thoa thuốc vào hai bên cổ bị anh bóp đến bầm tím của cậu sau đó mới quay sang băng bó lại vết thương cho anh.
Hắn làm như thể bị ai ép buộc, không hề có chút ân cần nào giống như cậu thay vào đó là sự thô lô băng bó qua loa cho có rồi thôi, trong suốt một quá trình mặt anh liên tục nhăn lại trông có vẻ rất khó chịu.
"Nhăn cái con khỉ chứ nhăn, cậu ta rốt cuộc bị điên rồi nên mới nhặt về một tên vô ân như mày!" Hắn chửi mắng một tiếng rồi đóng hộp cứu thương lại, đặt về vị trí cũ.
Khi nãy Bác Văn Quân vốn tính mang đồ ăn về cho cậu xong sẽ dẫn cậu cùng Dương Minh đi lấy sách học, nào ngờ về tới phòng hắn mới chợt nhớ bản thân quên mang theo chìa khóa đành phải đứng bên ngoài ngoài gõ cửa đợi cậu ra mở cho mình. Song, gõ mãi lại không thấy cậu bước ra mở hắn tưởng rằng cậu đang cố ý nên trong lòng có chút bực bội, không suy nghĩ nhiều liền dùng chân đạp mạnh vào đá phăng canh cửa ra, không ngờ lại nhìn thấy được cảnh tượng vừa rồi.
Bây giờ Thương Duẫn cũng đã ngất đi, sợ rằng sau khi trải qua sự việc này cho dù có tỉnh cậu cũng không có ý muốn đi lấy sách. Dù sao cũng là bạn cùng phòng, hắn nghĩ mình nên giúp đỡ cậu một chút, về sau lại đòi chút phí xứng đáng vậy.
Trước tiên Bác Văn Quân đi lên lầu ba tìm phòng Dương Minh để gọi nó xuống chăm sóc cậu trước, sẵn canh luôn tên đó luôn tránh trường hợp không có ai ở phòng anh lại muốn gϊếŧ cậu thêm một lần nữa.
Dừng chân trước cửa phòng 2C, hắn mơ hồ cảm nhận được một luồng âm khí phát ra từ đây. Tuy rằng hắn không thể nhìn thấy ma, nhưng trời sinh lại rất nhạy cảm với âm khi nên có thể cảm nhận được ngay cả khi những người xung quanh không hề nhận ra.
Bác Văn Quân gõ lên cửa hai tiếng, bên trong liền vang lên âm thanh mở chốt, cánh cửa được mở ra từ bên trong nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy Dương Minh ở sau cánh cửa, thay vào đó hắn lại như có như không nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước mặt mình.
Bóng đen đó nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi quay người di chuyển nhanh vào bên trong, hắn cũng tiến vào ngay sau lưng gã. Vừa vào bên trong, hắn liền bắt gặp ngay hình ảnh Dương Minh nhàn nhã ngồi tại bàn đọc sách, nhìn thấy hắn bước vào nó bèn mỉm cười vẫy tay chào hắn.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì à?"
"Tôi đang định đi lấy sách, có thể phiền cậu xuống phòng chăm sóc Thương Duẫn hay không? Cậu ấy bị người lạ tấn công."
Nó lo lắng hỏi: "Sao chứ? Anh tôi có sao không?"
"Cậu ấy không sao nhưng vì hoảng quá nên ngất đi, tạm thời đang nằm nghỉ tại phòng." Sau đó hắn lại di chuyển ảnh mắt nhìn sang bóng đen đứng kế bên Dương Minh, thấy gã đặt tay lên vai nó tựa như trấn an, nó dường như cũng cảm nhận được điều này, quay sang gật đầu với gã một cái.
Bác Văn Quân bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật dư thừa, hệt như một cái bóng đèn chỉ biết chiếu sáng trong căn phòng này.
Trong lúc hắn không để ý, bóng đen đó bỗng đưa mắt hướng thẳng vào người hắn dò xét. Được một lúc, gã quay sang nói với nó: "Hắn nhìn thấy anh!" Không phải suy đoán nữa mà là một lời khẳng định chắc nịch đến từ gã.
Dương Minh cau mày, chẳng phải hôm qua ngay cả quỷ tân nương đạo hạnh kém cỏi hắn còn không thể nhìn thấy được hay sao?
"Anh sẽ thử thăm dò."
Nó nhanh chóng ngăn gã lại, nơi đây là trường học chứ không phải căn nhà ở nơi hoang vu, nếu hắn gây ra động tĩnh gì lớn sẽ rất dễ bị người khác phác giác ra thân phận.
Đã vậy gã cũng đành thôi không hành động trước mặt nó, qua loa nói rằng mình có chút chuyện gấp sau đó liền biến mất.
Bác Văn Quân quan sát sự việc đang diễn ra trước mắt trong im lặng, đợi đến khi Dương Minh nhìn mình hắn lại giả vờ như lơ đễnh đưa mắt sang một chỗ khác.
"Anh cứ đi đi, tôi khóa cửa phòng lại liền xuống."
"Được, cảm ơn cậu." Nói rồi hắn đưa cho nó chìa khóa phòng mình sau đó rời đi, thẳng tiến đến thư phòng để lấy sách.
Vậy là hắn phải lấy phần cho cả ba người, ầy, có hơi mệt à nha.