Nghiêm Lăng dẫn theo Bạch Diễm tới Kính Tăng Quán, Kính Tăng Quán chính là ngôi chùa lớn nhất của Phong quốc, cũng đồng thời là ngôi chùa lớn nhất lục địa, được người mà mọi người tôn xưng là "Phật hoàng" Thích Kinh Pháp trụ trì.
Thích Kinh Pháp ngộ đạo, đến với Tu Chân giới (giới này nằm trong Thiên Giới, Thiên Giới còn một nơi nữa là nơi mà Đế Thần cùng với Thiên Đạo ở đấy, mà đạo Phật ở đây khác lắm nhá), trở thành một tiểu Thần trấn giữ Kính Tăng Quán vì chấp niệm muốn gìn giữ hòa bình giữa các quốc gia chư hầu, được những vị vua kính nể mấy phần, đặc biệt là Khúc Tinh đế, người cực kỳ tôn sùng hòa bình, muốn giữ hòa khí cho các chư hầu của mình.
Nhưng mà, Bạch Diễm lại không hiểu, Nghiêm Lăng chính là Ma tôn! Là Ma tôn a! Ma tôn thì đến chùa làm cái gì? Tay dính đầy tinh huyết do tàn sát vạn người, lại đến chùa để vái Phật, xin nương nhờ cửa Phật sao?
Bạch Diễm hơi sợ hãi, có khi nào sau này chính nàng cũng sẽ bị Nghiêm Lăng gϊếŧ, sau đó cô sẽ làm như không có chuyện gì mà tới đây vái Phật hay không?
Nghiêm Lăng nhìn ra con rắn nhỏ của mình đang cực kỳ thắc mắc, cô cũng cắt nghĩa cho nàng hiểu: "Ta tới thăm trụ trì Thích Kinh Pháp, người được mọi người tôn sùng như Phật hoàng ở đây có danh tự hiệu là Nghiêm Chính, một trong những đệ tử của ta."
Bạch Diễm đang tung tăng chống cằm suy nghĩ bên cạnh bỗng nhiên giật nảy mình, đôi mắt hoang mang quay sang nhìn Nghiêm Lăng. Rõ ràng là Nghiêm Lăng thuộc tà phái, như thế nào dưỡng ra được một Phật tử khoan hòa?
Nghiêm Lăng cúi đầu, khẽ cười một cái với nàng:
"Ta nuôi nhiều người như vậy, sau này chúng đều thành đạt, trở thành những người được kính nể, chỉ có ta sa vào tà đạo cùng với A Dạ, được bách tính sợ hãi. Khoảng thời gian trước khi mà ta hắc hóa, chúng đều là những thiếu niên thật ngoan. "
Cô đưa tay lên cổ, làm bộ dạng hung dữ:
"Đáng tiếc, sau đó ta không nỡ hạ thủ vì nhân tính phiền phức trong thân thể, nếu không cũng sẽ không có bọn chúng bây giờ. Nhưng ngươi thì khác, ta có thể hạ thủ bất cứ lúc nào, vậy nên đừng nghĩ tới việc chạy trốn."
"Nếu không, ta sẽ xích ngươi lại, nhốt trong phòng tối, để ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thân cận ta."
Bạch Diễm xoa xoa tay, gương mặt thiếu nữ hơi tái đi, lông mi cũng run rẩy, đôi mắt mở to không tin cho lắm.
"Ngươi thực sự cho rằng ta trốn được! Ta là người như vậy sao?!"
Phút chốc tiểu bạch xà sinh khí, Nghiêm Lăng cũng không hiểu tại sao đang đùa giỡn cực kỳ vui vẻ nàng ấy liền có thể sinh khí được. Cô bình tĩnh ôm Bạch Diễm một cái, giúp nàng xả giận.
"Ta thực xin lỗi, cũng vì rất ít người muốn thân cận ta, hoặc cùng lắm sẽ thân cận ta vì tài nguyên, nên..."
Đôi mắt của cô trầm xuống, không còn mấy vui vẻ. Bạch Diễm, cũng không phải tiếp cận cô chính vì như vậy sao?
"Ngươi không biết? Hôm đó ta sử dụng thuật ràng buộc của xà tinh, nuốt máu của ngươi, vĩnh viễn trở thành người của ngươi, xa nhau quá ba tháng cả hai liền mất mạng. Ta quý mạng, tất sẽ không ngu xuẩn chạy trốn."
Nghiêm Lăng cũng không ngờ tới được chuyện này, cô càng tức giận, một bụng đầy hỏa khí. Nàng ta mạo hiểm sinh mạng làm cái quỷ gì vậy, cô cần sao? Truy nàng ta, Nghiêm Lăng này bất lực đến vậy sao?
"Ngươi... Ta thực không biết phải nói gì nữa."
Nghiêm Lăng hạ giọng, nhịn xuống hỏa khí. Cô vẫn không nỡ trách phạt nàng. Cô nghĩ không ra chính mình vì sao nguyện ý thu nạp một cái đại phiền toái như vậy, còn bao dung nàng ta, Nghiêm Lăng cũng không phải loại người thiếu quyết đoán, một Ma tôn như thế thì phải làm sao giữ mạng? Vậy rốt cuộc nó là cái cảm giác gì?
"Đi thôi, thăm A Chính, xem hắn làm được gì rồi."
Nghiêm Lăng miễn cưỡng buông ra Bạch Diễm, yêu cầu nàng ta biến thành tiểu bạch xà, lại nhét nàng ta vào trong ống tay y phục, lên đường.
Nói là lên đường cũng không phải, bởi vì sự thực là Nghiêm Lăng không muốn dọa đến Bạch Diễm, vì thế làm chậm lại tốc độ, bây giờ xác nhận đối phương không thể trốn chạy, cần gì chậm lại nữa đây?
"Tới, không cần phải nhắm mắt."
Nghiêm Lăng vỗ vỗ con rắn nhỏ, đi vào trong Kính Tăng Quán, không gian phảng phất mùi hoa quế thơm, những vị hòa thượng tiếp tục niệm kinh, còn có một vị hòa thượng trẻ dẫn hai người vào trong một căn phòng nhỏ dùng để tiếp đãi khách của trụ trì, cẩn thận cúi đầu xuống.
"Hẳn hai vị chính là khách quý của trụ trì đi? Tiểu tăng đã nghe trụ trì dặn bảo, hai vị cứ tùy ý ở nơi này chờ một chút, tiểu tăng xin phép đi gọi trụ trì."
Hắn cẩn thận châm trà, đôi mắt không hề có ý tứ nào khác ngoài sự hồn nhiên. Vị tiểu hòa thượng cúi đầu lui ra ngoài, trả căn phòng lại với sự tĩnh lặng.
Bạch Diễm hóa hình, ngoan ngoãn ngồi cạnh Nghiêm Lăng, còn có ý muốn lùi xuống, biểu lộ ý tứ đạo đức của đồ đệ.
"Ngồi ở đó, lùi xuống ta liền cắt đuôi của ngươi."
Nghiêm Lăng giọng nói nhẹ nhàng, khiến nàng sởn gai ốc. Bạch Diễm sợ hãi, vì thế cũng ngoan ngoãn ngồi yên vâng lời. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, có chết cũng không để ý việc này.