Bạch xà lè lưỡi trêu tức Nghiêm Lăng, nàng biết cô chỉ khẩu xà tâm phật, sẽ không nỡ ném đi thứ duy nhất dám thân cận mình như nàng, liền thuận nước đẩy thuyền trêu tức Nghiêm Lăng.
Cô sắc mặt âm trầm, liền thả nàng xuống dưới, không nói hai lời liền quay đi. Bạch Diễm có chút không ngờ, nhưng vẫn tiếp tục trườn theo Nghiêm Lăng chơi đùa, sau đó càng cảm thấy cô đi xa hơn, đuổi cũng không kịp.
Nàng hấp tấp đuổi theo, vì đây là khoảng đường mòn nhỏ sâu trong rừng, cũng rất ít người dám qua lại liền hóa hình. Nhưng làm thế nào cũng không thể đuổi kịp Nghiêm Lăng, gọi bao nhiêu câu cô cũng không để ý.
Bạch Diễm bắt đầu cảm thấy sợ hãi, liều mạng chạy về phía trước đuổi theo Nghiêm Lăng, hốc mắt cũng đỏ lên, nhưng cuối cùng lại cảm thấy đầu hơi choáng, sau đó...
Gương mặt sắc bén của Nghiêm Lăng lại gần trong gang tấc, nhất thời khiến Bạch Diễm hoảng sợ, trái tim gia tốc.
"Đồ ngốc," Nghiêm Lăng sẵn tiện dùng ngón tay của mình chọc vào trán nàng một cái, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, "Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ làm như vậy?"
Nghiêm Lăng chỉ tùy ý sử dụng chút nội công, chiếm giữ tâm trí của Bạch Diễm, khiến cho nàng ta rơi vào mộng cảnh, thực sự cho rằng mình bỏ rơi nàng ta, sau đó để Bạch Diễm có thể thực sự hối lỗi.
Nhưng không ngờ, nàng lại hóa hình, còn khóc lóc thảm thiết một trận. Nghiêm Lăng hết cách ôm lấy Bạch Diễm trong lòng, cảm thấy thanh thiên bạch nhật như vậy không ổn, liền phi lên cây, chọn một cành cứng rắn rộng rãi liền để Bạch Diễm muốn làm gì thì làm.
"Ngoan một chút, ta thực sự không dám bỏ ngươi ở lại nữa."
Cô bất đắc dĩ xoa xoa lưng của Bạch Diễn, chỉ là tùy ý dạy dỗ một chút, liền có thể khóc tới lợi hại như vậy? Sớm biết Nghiêm Lăng cũng không trêu trọc làm gì. Nàng khóc thảm như vậy, cô cũng không thấy thoải mái.
"Huhuhu! Ngươi thấy dung mạo thực sự của ta rồi! Ta bắt đền đó! Huhuhu!"
Nàng khóc tới nói năng loạn xạ, nhưng tương đối là vẫn nghe được ý chính. Nghiêm Lăng cũng không hiểu, thấy được dung mạo thực rồi thì làm sao, cô chỉ cần dùng chút nội công là có thể tẩy ký ức mà?
Thôi vậy, cái này Nghiêm Lăng xin từ chối hiểu.
"Ta cũng không hiểu, trách nhiệm cái gì? Không phải chỉ là thấy nguyên dạng thôi sao... Oái!"
Bên cổ truyền đến một trận đau nhức, Nghiêm Lăng hít sâu, không đề phòng Bạch Diễm lại cắn cổ của cô đau như vậy?
Nghiêm Lăng định đẩy Bạch Diễm ra, liền ngẩn người.
Nàng... Nàng ta liếʍ máu của cô!
Nghiêm Lăng khó chịu đẩy ra nàng, nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Ngược lại là Bạch Diễm, không những không cảm thấy khó chịu tội lỗi, còn bày ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
"Đánh dấu ngươi."