Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Ấy Vu Quy

Chương 39: Việc riêng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc chuyển mùa, thời tiết trở lạnh, cơ thể của Vân Tinh Nam vốn không tốt, mấy ngày nay còn thức đêm đối chiếu sổ sách, lơ là liền bị trúng gió, cảm cúm. Mới đầu nàng không để ý lắm, ai ngờ mấy ngày sau chẳng những không khỏi mà còn nghiêm trọng hơn, cuối cùng, vẫn là Chu Ninh mang một lá thư chạy đi tìm Lý thúc, nhờ ông ấy gửi hộ cho phu quân Vân gia.

Tối hôm trước truyền tin, sáng sớm hôm sau Giải Ưu đã chạy tới, Chu Ninh ra đón chàng, câu đầu tiên nàng ấy nói chính là Vân Tinh Nam không chịu đi khám bệnh, nàng ấy và Dương tỷ tỷ đều bất lực trước sự cứng đầu của nàng, sợ kéo dài sẽ không tốt, biết nàng nghe lời chàng nhất, bất đắc dĩ mới kêu chàng đến, bảo chàng khuyên nhủ giúp.

Từ bé tính cách của Vân Tinh Nam rất tốt, nhưng mỗi lần đau bệnh là bướng bỉnh vô cùng, giải thích hay cưỡng ép đều vô dụng, làm một Chu Ninh vốn năng nổ lo đến mức uể oải đi nhiều, lúc này Giải Ưu đến, khom người nói với nàng mấy câu, thân thiết xoa đầu nàng, trong ánh mắt đầy yêu thương và sủng nịch vô hạn.

Chu Ninh cảm thấy chua xót trong lòng, chỉ thấy Giải Ưu dỗ Vân Tinh Nam xong liền ra khỏi phòng, trong tay còn cầm theo một túi giấy, dưới ánh mắt nghi ngờ của Chu Ninh, chàng nhẹ nhàng đặt nó xuống bên cạnh nàng, nói là cảm ơn Chu Ninh vì đã chăm sóc cho Thê Chủ của chàng suốt mấy ngày qua, đây là quà nhận lỗi.

Đợi chàng đi rồi, Chu Ninh mới mở túi giấy ra, bên trong là món bánh nhân trái cây yêu thích của nàng. Vừa rồi chàng nói mấy câu, nàng có thể cảm giác được chàng là người ôn hòa có lễ, mà lễ vật này làm Chu Ninh không khỏi cảm thán, chả có gì lạ khi một nữ tử vốn bình tĩnh như Vân tỷ tỷ lại nhớ nhung chàng đến vậy, chỉ bằng đủ rồi.

Lúc này Chu Ninh bỗng nhớ tới hai ả tiểu nhị hay lắm mồm ở cách vách, bọn họ đâu biết quá khứ của Vân Tinh Nam, chỉ sau khi tỷ ấy vào tửu lầu mới tính chính thức kết bạn, chỉ biết mỗi dáng vẻ hiện giờ của tỷ ấy. Thấy Giải Ưu tới tìm tỷ ấy vài lần, liền mồm năm miệng mười bàn tán người ta nhan sắc bình thường, quê mùa vô vị, chẳng bằng 1/10 tư sắc của ‘hoa khôi’ có tiếng ở Xuân Phong Lâu.

Chu Ninh tuổi nhỏ nhưng rất nóng tính, lúc ấy ầm ĩ một trận với hai người kia, kết quả, vì ăn nói vụng về nên không thể cãi thắng, còn bị chụp cái mũ ‘ham muốn phu quân người khác’ lên đầu, vẫn luôn ứ đọng trong lòng, không được cởi bỏ. Cho đến khi gặp lại Giải Ưu, nàng mới suy nghĩ cẩn thận, dù người đời đối xử với họ thế nào, muốn tác hợp hay chia rẽ, đều không quan trọng nữa.

Mà lúc này, Vân Tinh Nam đang ngoan ngoãn ngồi trên giường uống thuốc, chén thuốc đen sì này là do Chu Ninh vừa nấu sáng nay, nhưng nàng không chịu uống, sau khi Giải Ưu đến mới bưng chén lên, uống từng ngụm, mặt mày lạnh tanh nuốt xuống.

Giải Ưu rót cho nàng một chén nước, thổi nguội rồi mới đưa qua, Vân Tinh Nam bị vị đắng kí©h thí©ɧ nói không được, chỉ giơ tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi hết nửa chén, vì biên độ hơi lớn, nước mắt sinh lý trong hốc mắt không dấu được nữa, từ khóe mắt chảy xuống, bị Giải Ưu vừa vặn bắt được.

Chàng không nói chuyện, ngồi bên cạnh nàng, nhận lấy ly nước trống rỗng đặt lên bàn xong, nhích người lại, khẽ ấn đầu nàng lên bả vai gầy gò của mình, không biết chàng từng học qua hay do tác dụng tâm lý của bản thân mà cơn đau đầu bỗng thuyên giảm ít nhiều, chỉ là cơ thể vẫn còn khó chịu, không muốn nói chuyện.

Cảm giác có người để dựa vào thật tốt, nàng cúi đầu, nhắm hai mắt, khi ngẩng đầu lên, lại thấy hốc mắt chàng đỏ hoe, trên mặt còn có hai vệt nước mắt chưa kịp lau. Thấy nàng nhìn, chàng hấp tấp dùng một bàn tay che đi mắt nàng, tay kia thì lau sạch nước mắt.

Vân Tinh Nam đẩy tay chàng ra, trong lòng không quá dễ chịu, dùng giọng nói khàn khàn của người bị viêm họng mà hỏi chàng có chuyện gì. Có lẽ sau này nàng nên chú ý hơn, bằng không cũng không đến mức sinh bệnh, khiến chàng thương tâm như thế.

“Thực xin lỗi, Giải Ưu, em không nên phát bệnh, cũng không nên ương bướng phụ lòng Chu Ninh và Dương tỷ, lần sau em sẽ không như vậy, sai rồi, sẽ không có lần sau.”

Nàng không nói lời này còn được, vừa nói hai mắt Giải Ưu càng đỏ, nhưng chàng cố kiềm chế, giữ cho giọng mình thật nhẹ nhàng, chàng hỏi, “Có thể nói cho ta biết, bắt đầu khi nào nàng không chịu trị liệu được không?”



Trước đây, ngay cả khi nàng bệnh nặng, cũng không ai chịu ở bên quan tâm nàng, rồi khi nàng sắp chết, đứa em trai kia tìm được nàng, ép nàng ký vào bản di chúc chuyển nhượng tài sản.

Nàng là một cô gái mềm yếu và nhát gan, bị dồn đến đường cùng mới quyết định cắt đứt quá khứ, tuy sau này có thể thoát khỏi áp lực khi còn niên thiếu, nhưng mỗi khi hồi tưởng, vẫn sẽ đau khổ, có oán hận những người kia, cũng có phẫn nộ vì sự nhu nhược của mình.

“Không có gì đâu, nàng không thích thì đừng nói.” Chàng vươn tay, do dự chạm vào mái tóc của nàng, sau đó là xoa nhẹ.

Giải Ưu rất ít khi cười, lúc này lại cong lên khóe mắt,“Bất thình lình tới chỗ này, hẳn là nàng sẽ sợ hãi. Nhưng nàng đã làm rất tốt, không oán trách thanh danh kém cỏi, gia cảnh nghèo khổ, cũng không dây dưa với đám người xấu.”

Vân Tinh Nam ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mắt chàng, làm chàng hơi ngượng ngùng, nhưng chàng không dời mắt, tùy nàng nhìn. Khóe miệng chàng cũng cong lên, ánh mắt cũng không che che dấu dấu, nàng không ngờ, một người ôn hòa như chàng, cũng sẽ có ánh mắt nóng bỏng như vậy.

“Hơn nữa, ta rất cần nàng. Nếu không phải nàng đường xa chạy tới, ta có lẽ đã sống không nổi nữa. Ta nhớ rõ, lần trước đeo hoa tai cho nàng, trên mặt nàng trông có chút lo lắng.”

Không ngờ chàng có thể phát hiện ra chuyện này, Vân Tinh Nam rũ mắt, mím môi, hơi chột dạ.

“Nàng có suy nghĩ rất thấu đáo, còn hết lòng quan tâm ta, ta đương nhiên vui mừng không xiết. Nhưng ta không phải con búp bê sứ chạm vào là vỡ, ta có rất nhiều khuyết điểm, trên người, trong lòng đều có, nhưng nàng không đành lòng ghét bỏ ta, bản thân ta sao có thể từ bỏ, chắp tay dâng cho kẻ khác mọi thứ đâu?”

Vân Tinh Nam không ngờ rằng, mối quan hệ giữa một bác sĩ tâm lý và bệnh nhân được thành lập trên sự tin tưởng, nếu người bệnh không chịu phối hợp, thì dù bác sĩ kia có gỏi giang xuất sắc đến đâu, cũng vô pháp khám phá được thế giới nội tâm của người bệnh, càng vô pháp xác định phương án trị liệu thích hợp.

Nàng vẫn luôn vận dụng mọi kiến thức chuyên môn và kinh nghiệm mình có lên người chàng, nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình sai rồi, có lẽ bản thân cố có vấn đề về mặt cảm tình, đây là chuyện riêng của nàng, không hẳn là phía chính phủ.

Thì ra, người vẫn luôn khép kín không phải chàng, mà là trái tim bị phong bế nhiều năm của nàng, chàng đã sớm bày tỏ tình yêu của mình đối với nàng, mềm mại và ấm áp.

Khác với bản chất dịu dàng và thiện lương của chàng, bên trong vẻ ngoài tao nhã của nàng là một trái tim cố chấp, nàng có thể dịu dàng đối đãi thế giới này, nhưng là thế giới này không liên quan gì tới nàng, đây là bản chất thật của nàng. Vì hờ hững với mọi thứ, nên chẳng ai thay đổi vì nàng.

“Bác sĩ Hướng, hôm nay không nói chuyện khác, chỉ nói việc riêng của ta và nàng.”

Vân Tinh Nam từng cao giọng nói cho chàng nghề nghiệp ở kiếp trước của nàng, cũng giống như đại phu, cho nên rất nhiều người đều kêu nàng, “Bác sĩ Hướng”, nàng từng nghe cách gọi như vậy rất nhiều lần, nhưng từ miệng chàng phát ra, lại làm nàng không nhịn được cong cong khóe mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »