Hai lần trước thiếu niên kia tới tìm Vân Tinh Nam thì nàng đều không ở nhà, hắn biết phu quân của Vân Tinh Nam là một người câm tính tình yếu đuối, căn bản không để Giải Ưu vào mắt.
Không thấy Vân Tinh Nam, hắn cũng không nghĩ hỏi Giải Ưu gì cả, chỉ châm chọc vài câu rồi vội vàng rời đi.
Lúc này hắn đã hỏi thăm rõ ràng, chọn ngày Vân Tinh Nam về nhà mà đến đây.
Trong nhà, Vân Tinh Nam đang lôi kéo Giải Ưu – người không định ngồi vào bàn ngồi xuống ăn cơm với mình, khó khăn lắm mới khiến Giải Ưu nghe lời thì một trận đập cửa vang lên, có ai đó đang kêu tên nàng, người nọ gọi tên nàng bằng giọng man mác buồn, nhu mị mềm mại, làm nàng sởn cả tóc gáy.
“Nam tỷ tỷ, tỷ có ở nhà không?” Người thiếu niên đứng ngoài cửa từng là tình lang của nguyên chủ, tên Lý Mộng Nhi, nguyên là kế phu của Trương viên ngoại ở trấn trên, nhưng không được Trương viên ngoại sủng ái, qua lời giới thiệu của Tiền Tam – cũng là chị họ hắn, kết bạn với nguyên chủ, cũng có chút dây dưa không rõ với nguyên chủ.
Nguyên chủ thích hắn tuổi trẻ mĩ mạo, thiên kiều bá mị, từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, thường xuyên tìm Giải Ưu đòi tiền, mua dây cột tóc hay hoa tai gì đó cho hắn.
Nguyên chủ cãi nhau với Lý Mộng Nhi, bị Lý Mộng Nhi lỡ tay đẩy mạnh xuống sông, tuy tránh được số kiếp vùi thân trong bụng cá, nhưng vì không biết bơi nên đã chết đuổi dưới lòng sông sâu. Khi bò lên bờ, trong thân thể này, không còn là nguyên chủ nữa, mà là dị thế cô hồn trời xui đất khiến lưu lạc đến đây.
Lý Mộng Nhi nghĩ Vân Tinh Nam đã chết, sợ tới mức chạy về phủ viên ngoại, hơn một tháng trời, ngay cả cửa cũng không dám ra, sợ có người thứ ba nhìn thấy tới gây phiền toái cho hắn. Sau lại nghe nói Vân Tinh Nam chẳng những không chết, còn giống như sửa tính, trở nên văn nhã hơn, ngay cả tên phu quân nhút nhát và xấu xí nàng từng ghét cay ghét đắng kia, nàng cũng đối xử rất dịu dàng.
Nghe chị họ nói nàng đã trả hết nợ cờ bạc ở huyện thành, cả người rạng rỡ lên không ít, hắn bỗng động tâm. Dựa vào thái độ của Vân Tinh Nam đối với hắn, dù nàng còn ghi hận chuyện hắn đẩy nàng xuống sông, chỉ cần hắn gặp nàng, giải thích cho nàng sơ suất của hắn hôm đó, ngoan ngoãn chịu thua, lại triền miên với nàng một trận, hắn không tin nàng không mềm lòng.
Vân Tinh Nam nghe thế, nhất thời không nhận ra giọng nói kia là ai, nhưng Giải Ưu nghe xong trong lòng đã căng chặt, khuôn mặt nam nhân vốn đỏ ửng vì mới bị Vân Tinh Nam trêu chọc, bỗng trở nên trắng bệch.
“Làm sao vậy?” Vân Tinh Nam thấy sắc mặt chàng tệ đi, cũng mặc kệ người bên ngoài, cúi đầu vỗ nhẹ bờ vai của chàng trước, sau đó đứng dậy mang giày vào,“Chàng ngồi trước đi, em ra xem là ai đến.”
Mới vừa đi tới cửa, liền thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng, mặc bạch y, nhìn tư thế là muốn nhào lên người nàng. Nàng xưa nay thẳng thắn, dù là bạn cực thân cũng rất ít làm ra động tác thân mật như vậy, chứ đừng nói là người khác phải từng đầu ấp tay gối với nguyên chủ.
Giờ nàng đã biết vì sao Giải Ưu lại thay đổi sắc mặt, chắc là Giải Ưu biết người này, một trăm phần trăm là từng đến đây gây phiền phức, bằng không cũng không đến mức dọa Giải Ưu thành bộ dáng này. Nghĩ đến chuyện Giải Ưu của nàng bị người ta ăn hϊếp, lại không thể tranh chấp biện giải, nàng liền giận sôi máu, tính cách nhã nhặn được bồi dưỡng lâu nay cũng biến mất, chỉ hận không thể mắng người này một trận.
Vân Tinh Nam nghiêng người né tránh, làm hắn chụp hụt, hắn lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã, khó khăn mới đứng vững lại. Không chờ hắn tức giận mở miệng, Vân Tinh Nam đã đánh đòn phủ đầu, bật thốt lên, “Ta không phải Nam tỷ tỷ của ngươi, nàng đã sớm rơi xuống sông chết đuối rồi.”
Lý Mộng Nhi đè xuống sự chua xót, thầm nghĩ Vân Tinh Nam quả thực còn chưa nguôi giận.
Lúc mới thấy nàng, hắn thật sự sợ hãi, tuy đã sớm nghe nàng thay đổi, nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Nàng một thân bạch y, gọn gàng sạch sẽ, khí chất còn nhã nhặn hơn cả vị phu tử Trương viên ngoại mời đến dạy mấy cô con gái trong phủ, tuy mặt mũi không khác ngày xưa, nhưng đã không còn hơi thở lưu manh hay đáng khinh, mà là thanh tú xinh đẹp, giống như bước ra từ tranh vẽ.
“Nam tỷ tỷ đừng giận, ngày đó là ta không cẩn thận. Ta đi tìm người cứu tỷ, không thấy tỷ, ta sợ đến mức sắp điên rồi. Nghe nói tỷ tự mình trở về, ta có tới tìm tỷ vài lần, chỉ là tỷ không ở nhà, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được. Nếu tỷ không tin, có thể đi hỏi……”
“Cút.”
“Nam tỷ……”
“Ta bảo ngươi cút, Nam tỷ tỷ của ngươi đã chết, nghe không hiểu sao?”
Nàng rốt cuộc đã phát hỏa, mới thấy nàng đã nhào lên, nàng không chấp, nàng cho rằng hắn muốn nối lại tình xưa với nguyên chủ; nói gần nói xa đổi trắng thay đen nàng cũng bỏ qua, đây đều là ân oán tình thù của quá khứ, nhưng hắn dám khinh miệt Giải Ưu, nàng thật sự không chịu đựng được, Giải Ưu nhíu mày thôi nàng đã cảm thấy đau lòng rồi, người này còn cố tình chạy tới cửa quấy rầy chàng.
Dám đυ.ng đến Giải Ưu, cũng đủ để nàng ác cảm với hắn, mắng hắn bằng mấy câu ác độc cũng không thể khiến nàng hả giận, nếu không phải Giải Ưu đang ở trong phòng, nàng thậm chí muốn động thủ đập hắn một trận. Chỉ là trước đây nàng chưa đánh nhau bao giờ, cũng không biết người này lợi hại ra sao, không biết nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Không biết khi nào, Giải Ưu đã mang giày đi ra, đứng ở một bên, bối rối nhìn nàng, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Vân Tinh Nam thấy Giải Ưu tới, nghĩ đến vừa rồi chàng nhất định đã thấy nàng phát hỏa, tức khắc ủ rũ đi. Cũng không sợ nóng, vội úp mặt vào ngực chàng, thoáng dùng ngón tay chọc chọc xương sườn của chàng, chỗ kia ngay cả bản thân chàng cũng không dám chạm vào, bị nàng bất ngờ chọc, suýt nữa không thể đứng vững.
Cũng không biết chàng thông suốt hay là biết ý, vậy mà cũng làm trò trước mặt Lý Mộng Nhi, dựa theo động tác nhỏ của nàng, ôm lấy bả vai nàng, mới đầu Vân Tinh Nam hơi sửng sốt, sau đó nhếch miệng dựa hẳn vào người chàng. Ngực chàng dán lên sống lưng nàng, nhịp tim dồn dập lộ hết trước mặt nàng.
Tâm trạng Vân Tinh Nam bỗng tốt hơn, cơn tức lúc nãy cũng tạm thời tiêu biến, chỉ là lúc này nàng không muốn nhiều lời với Lý Mộng Nhi.
Vốn dĩ nàng có thể lí luận với Lý Mộng Nhi một trận, chờ nàng bình tĩnh lại sẽ phân tích cho hắn hiểu, nói một chút đạo lý, khuyên hắn rời đi. Nhưng nàng hiện tại không muốn làm vậy, nàng muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, dù phải làm người xấu cũng không sao.