Sau khi kéo Giải Ưu lại, Vân Tinh Nam nhịn không được chiếm thêm chút tiện nghi, cho đến khi hơi thở của nam nhân trầm mặc ít nói này bắt đầu trở nên dồn dập, tim đập như trống, gần như không thở nổi, nàng mới không tình nguyện buông chàng ra.
Nàng không biết, thì ra làm loại chuyện này sẽ khiến người ta vui vẻ.
Giải Ưu cẩn thận quan sát nàng, lại thấy mặt mày nàng mang ý cười nhè nhẹ. Cũng không giống như đang cố tình giả vờ.
Chẳng lẽ…… nam nhân như chàng không làm nàng thấy ghê tởm sao?
Tại sao lại tốt với chàng như vậy? Quá nhiều, nhiều đến nỗi cơ thể gầy gò này, tâm hồn đổ vỡ này làm sao có thể nhận hết?
Mỗi khi nghĩ đến nàng, tất cả khổ sở đều tan thành mây khói; mỗi đêm tĩnh lặng không châm đèn, ngay cả đầu ngón tay cũng vô thức miêu tả nụ cười, giọng nói và dáng điệu của nàng dưới ánh trăng……
Quá khứ bảy năm qua, âu chỉ như một giấc mộng Nam Kha…… giấc mộng của mọi đau khổ và u uất.
Trước khi đi ngủ, chàng luôn tắm rửa rất nhiều lần, nhưng dù chà lau kĩ đến đâu chàng vẫn cảm thấy mình thật dơ. Chàng ngủ ở mép giường, hóp người không dám tới gần nàng, thứ xui xẻo như chàng là một sự báng bổ.
Vân Tinh Nam thể hàn, nhiều đêm thỉnh thoảng sẽ nói mớ là lạnh. Chàng vốn cho rằng mình trông gà hoá cuốc, nghe nàng lẩm bẩm, lập tức tỉnh lại. Nhiều lắm là đắp thêm chiếc chăn mỏng dính của mình cho nàng, sau đó mặc quần áo thức dậy sớm.
Nếu là trước đây nghe nàng lẩm bẩm, chàng chỉ dám lặng lẽ đau lòng, chẳng dám ủ chân cho nàng bằng cơ thể không quá ấm áp của mình. Chàng dơ lắm…… chà rửa nhiều lần, cũng không thể sạch nổi.
Thấy Giải Ưu lại rũ mắt thất thần, không biết suy nghĩ điều gì, Vân Tinh Nam nghiêng đầu ngắm chàng, nhìn kĩ Giải Ưu thật tuấn tú nha, hàng mi cong vuốt, đen nhánh, chỉ thiếu hai hàng nước mắt, không thua gì Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng cả.
Thật là đẹp mắt. Dáng người cao gầy, mắt to, lông mi lại dài, môi hơi mỏng, mùi vị…… cực kì mỹ diệu.
Nhìn thế nào cũng thấy nam nhân nhà mình đẹp nhất. Có một phu quân tuyệt vời như vậy, sao còn nghĩ tới chuyện hái hoa ngắt cỏ chứ? Chẳng đáng tí nào!
Vân Tinh Nam híp mắt, cầm lấy tay chàng, đôi bàn tay to lớn, thô ráp và lành lạnh, ngón tay thon dài mảnh khảnh, ngoại trừ mấy vết chai cứng ngắc kia, sờ vào vô cùng thoải mái.
Giải Ưu khẽ run, cẩn thận liếc mắt nhìn xung quanh, thấy bốn bề không người, cũng không giãy.
Bị Thê Chủ nắm tay, Giải Ưu chỉ cảm thấy đi bộ mà cứ như đang bay.
Là mơ sao? Dù chỉ là mơ, cũng đủ để chàng chèo chống cuộc đời nghèo khó và cơ khổ này.
“Ô ô ô ~ đây không phải Vân gia đại tiểu thư đó sao?” Người tới mặc một chiếc áo màu xanh lục, vóc dáng rất cao, búi kiểu tóc thịnh hành nhất ở vùng này, trên đầu cắm mấy cây trâm diêm dúa, chỉ làm người ta cảm thấy dở dở ương ương. Mắt nhỏ sụp mũi, dáng vẻ gian xảo, không một chút thiện cảm.
Nàng ta nhấn mạnh ba chữ “Đại tiểu thư”. Thật buồn cười! Làng trên xóm dưới ai chẳng biết nhà Vân Tinh Nam chỉ có bốn bức tường, nếu không nhờ tên nam nhân câm kia may vá giặt đồ thuê, ngày đêm vất vả làm lụng, sợ là đã sớm chết đói.
Cái người có vẻ ngoài gian xảo gọi nàng “Đại tiểu thư” kia, giọng điệu cực kì châm chọc.
Giải Ưu theo bản năng muốn rụt tay về, lại bị Vân Tinh Nam cầm chặt, nàng thấp giọng an ủi, “Đừng sợ, để Thê Chủ đối phó.” Nghe vậy, chàng liền nghe theo, thậm chí đã quên nữ nhân trước mặt khó chơi thế nào, Vân Tinh Nam nói gì, chàng liền tin cái đó.
“Ta cứ tưởng là vị tú tài nào, hóa ra là Trương gia tiểu thư.” Vân Tinh Nam cười đáp lại, thấy nàng cười sảng khoái như vậy, Trương gia tiểu thư kia ấy thế mà chột dạ đỏ mặt. Đúng rồi, vị Trương gia tiểu thư này hàng năm đi thi tú tài, nhưng cứ rớt mãi nên mới có biệt danh là “Trương không đệ”.
Đường đường là một đại nữ tử, cứ suốt ngày lẻo mép như mấy phụ nhân quê mùa dân dã trong thôn, chơi bời lêu lổng không biết điểm dừng, dù vậy, nàng ta vẫn tốt hơn nguyên chủ một chút.
Mỗi khi mẹ nàng ta trợn mắt quát tháo, luôn có một Vân Tinh Nam xui xẻo làm lá chắn giúp nàng ta. Tốt xấu gì, nàng ta cũng tránh được mấy lần chứ chẳng chơi!
Nhưng hôm nay lại như thấy quỷ giữa ban ngày vậy, Vân Tinh Nam không chỉ ăn mặc chỉnh tề, còn rất thân thiết nắm chặt tay nam nhân câm nhà mình! Trương không đệ còn tưởng rằng nam nhân câm này không chịu nổi cô đơn nên đi tìm thú vui mới, chả biết cơ thể gầy ốm kia còn hầu hạ người khác được không, ai ngờ vừa đến gần lại thấy nữ tử bên cạnh là Vân Tinh Nam!
Mấy tháng trước Trương không đệ vào thành chơi, ngu ngơ không biết Vân Tinh Nam đã sớm sửa tính. Chỉ biết lúc ấy nàng ta tận mắt nhìn thấy Vân Tinh Nam bị tình lang đẩy xuống sông, dòng nước kia chảy xiết, Vân Tinh Nam lại là một kẻ vịt lên cạn không biết bơi, không ngờ nàng còn có thể sống sót trở về.
Thừa dịp Trương không đệ phát ngốc, Vân Tinh Nam vội kéo Giải Ưu đi qua, hai nữ nhân đấu võ mồm, để người khác nhìn thấy lại không hay, hoặc nói, là một trò cười.
Trương không đệ hồi thần lại, nhưng Vân Tinh Nam đã dắt tay Giải Ưu đi xa, nàng ta chỉ biết bất mãn phun nước miếng về phía hai bóng dáng kia. Bờ ruộng rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi, Giải Ưu âm thầm đi ở chỗ trũng, cơ thể cao gầy ân cần dìu Vân Tinh Nam đi trên bờ ruộng.
“Đồ nhu nhược chỉ biết bám váy nam nhân mà sống, đi đường còn phải nhờ con ma ốm dìu. Hừ, lão nương chưa thấy nữ nhân nào vô dụng như ngươi.”
Trương không đệ thi không đậu, tài mắng chửi lại luyện rất nhiều năm, một câu rống của nàng ta, vang dội truyền tới lỗ tai hai người. Vân Tinh Nam không phản ứng, Giải Ưu thì hơi khựng lại, vội vội vàng vàng khoa tay múa chân một hồi.
Vân Tinh Nam híp híp mắt, “Ừ, đúng đó, Thê Chủ là ông trời của Giải Ưu, Thê Chủ nuôi Giải Ưu cả đời.” Hai tai Giải Ưu đỏ lên, cố ý, nàng cố ý. Nàng rõ ràng biết ý chàng không phải vậy…
Vân Tinh Nam đương nhiên hiểu, ý chàng chính là: Thê Chủ là đỉnh thiên lập địa, Thê Chủ vẫn luôn làm việc nuôi gia đình.
Chỉ là, nàng cảm thấy, người nam nhân luôn an an tĩnh tĩnh gợn sóng bất kinh này, đỏ mặt thật đáng yêu.
Tiểu kịch trường (tiếp):
Đạp mòn giày sắt không tìm được, con rể nuôi từ bé của Vân gia – tiểu ca ca Hòa Châu vậy mà đã nấu xong cơm tối, đang ở nhà chờ ba người họ.
Vân Bảo Bảo:
(nhào lên) Sao giữa trưa huynh không về hả, ta rất nhớ huynh, không có huynh ta chỉ ăn nửa chén cơm
(Tiểu Béo Nữu ngày thường ăn hai chén cơm).Hòa Châu: (ngồi xổm xuống, sờ đầu Vân Bảo Bảo) Thật xin lỗi, A Lăng. Huynh nghe nói nam tử cầu nguyện trong lễ Thất Tịch có thể được thần linh chúc phúc, thực hiện một nguyện vọng.
Vân Bảo Bảo: Vậy nguyện vọng của Hòa Châu là gì?
Hòa Châu:…… Nói ra sẽ không linh
(đương nhiên là chờ muội lớn lên gả cho muội rồi!)