Thạch Kha từ buồng tắm đi ra, cả người đều bị hun thành màu hồng.
Cậu mặc áo tắm của khách sạn, uống hết một bình nước mới vơi bớt cơn khát lúc say rượu.
Khát thì đỡ rồi, dạ dày vẫn cứ khó chịu. Thạch Kha cả người không khỏe, mắt đỏ hoe, ủ rũ leo lên giường ngủ một chút, nửa đêm lại bị đau tỉnh.
Cậu lấy điện thoại ra, khởi động máy.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn.
Thạch Kha mím môi, định xóa hết tin, một cuộc điện thoại lại đến.
Thạch Kha sợ hết hồn, hiện tại đã gần ba giờ sáng, cách lúc cậu và Tần Thâm cãi nhau gần tám tiếng.
Tần Thâm còn đang tìm cậu sao?
Thạch Kha rốt cục vẫn nhận điện thoại, điện thoại thông, bên kia không nói chuyện ngay, chỉ là đầu bên kia truyền đến tiếng thở một tiếng so với một tiếng càng nặng nề hơn.
Thạch Kha không nói lời nào, bên kia cũng không nói, giống như giằng co, cảm giác cực kỳ ấu trĩ cứ như ai nói trước người đó thua cuộc vậy.
Cuối cùng, Tần Thâm thở dài: "Em ở đâu?"
Thạch Kha chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, khó chịu muốn chết, cậu hít một hơi dài, có chút nói không ra lời.
Tần Thâm lại nói: "Uống nhiều như vậy, dạ dày đau rồi?"
Thạch Kha không uống được rượu, bởi vì ngày xưa lúc vừa mới tốt nghiệp, cậu vất vả lắm mới tìm được việc làm. Mà người mới vừa vào công ty, nhất định phải uống nhiều một chút mới gọi là biết điều.
Lúc đó Thạch Kha tất nhiên rất liều mạng, uống rất nhiều, kết quả dạ dày xuất huyết, Tần Thâm tức giận suýt chút nữa buộc cậu đi từ chức.
Lúc Thạch Kha ở trong bệnh viện truyền dịch, không ngừng làm nũng quấn quýt, cuối cùng mới lấy được điện thoại của mình về, ngăn cản được Tần Thâm gọi điện cho ông chủ thay cậu từ chức.
Từ đó về sau, dạ dày Thạch Kha biến thành dạ dày thủy tinh, uống vào là đau.
Tần Thâm đã từng nghiêm túc bảo cậu làm hòa với gia đình, nói cậu là một tiểu thiếu gia, làm cái công việc không kiếm được bao nhiêu tiền này làm gì, còn làm hỏng thân thể.
Thạch Kha lúc đó đang ăn cháo Tần Thâm nấu, mạnh mẽ trừng mắt với Tần Thâm.
Tần Thâm biết rõ tại sao cậu không thể trở về nhà, còn không phải vì trong nhà không chấp nhận xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu sao?
Lúc mới vừa tốt nghiệp, trong nhà buộc cậu kết thân, cậu vò mẻ lại sứt, trực tiếp đem chuyện mình ở cùng đàn ông nói ra, kết quả chính là từ một tiểu thiếu gia biến thành tiểu bạch kiểm, còn phải dựa vào Tần Thâm nuôi.
Vì lẽ đó cậu nghe không được ý định khuyên cậu về nhà của Tần Thâm, đây không phải là cách nói khác của chia tay sao?
Nếu như cậu trở về, nói không chừng sẽ bị bắt cùng phụ nữ kết hôn.
—— leng keng, tiếng chuông cửa khách sạn cắt ngang hồi ức cậu. Tần Thâm đến rồi.
Lúc nãy nghe điện thoại bởi vì Tần Thâm quan tâm, cậu rốt cục không tiếp tục ương bướng nữa, nói ra nơi mình đang ở.
Tần Thâm đứng trước cửa, nhìn cậu từ đầu tới chân, ánh mắt rất nặng nề.
Thạch Kha ôm dạ dày, tựa ở một bên cửa, đôi môi cũng vì tức giận mà hơi hơi cong lên.
Đôi môi bình thường hồng hào, đã sớm bởi vì đau dạ dày mà trắng bệch.
Tần Thâm im lặng ngồi xổm xuống, để Thạch Kha nằm lên lưng hắn, hắn muốn cõng cậu trở về.
Thạch Kha yên lặng nhìn sống lưng Tần Thâm, người này thực sự hiểu rõ cậu, biết như thế nào mới có thể làm cậu xiêu lòng.
Vì lẽ đó mà nhiều năm như vậy, biết rõ trong lòng Tần Thâm có người khác, cậu lại đi không xong, buông không được, cũng bởi vì lưu luyến sự dịu dàng mà Tần Thâm vô tình dành cho cậu.