Tần Thâm thật lâu không trả lời, Thạch Kha cảm thấy lúng túng, cậu không biết làm thế nào lại cầm lấy quả táo đã cắt sẵn, cắn một cái.
Cắn vào miệng mới nhớ lại, chắc hẳn là giám đốc gọt, trong lòng nhất thời đau xót, hơi ghen tỵ.
Thực sự yên lặng quá lâu, cậu nghi hoặc ngẩng đầu, vẻ mặt Tần Thâm dọa cậu giật mình một cái.
Người này đôi mắt vô cùng đỏ, trông như sắp khóc, lại trông như cực kỳ uể oải, mắt tràn ngập tơ máu.
Tần Thâm đưa tay che mắt, giọng nói kỳ quái, tựa như muốn cười, lại tựa như thở dài, thất vọng vô cùng.
Giọng hắn kỳ lạ: "Em sao lại cảm thấy tôi thích cậu ấy?"
Thạch Kha bị hỏi ngược lại ngẩn ra, từ lúc học cao trung, cậu đã biết Tần Thâm thích Cao Huân, vì lẽ đó tiên nhập vi chủ.
Sau đó bọn họ có liên lạc, Tần Thâm cũng không chịu nói cho cậu biết.
Lúc Cao Huân kết hôn, ánh mắt Tần Thâm nhìn Cao Huân, các chi tiết nhỏ khác đều dẫn đến một chân tướng, cậu cho rằng Tần Thâm vẫn cứ tình cũ khó quên.
Tần Thâm cười khổ một phen: "Cũng phải, dù sao bao nhiêu năm nay, tôi cũng cho rằng em thích cậu ấy."
"Thạch Kha, tôi thật sự từng thích cậu ấy, nhưng việc đó đã sớm qua rồi."
Thân thể Thạch Kha khẽ run rẩy, những câu nói này, từ lâu cậu đã muốn nghe Tần Thâm nói, khổ sở, khó chịu... thời điểm khổ sở nhất, cậu cũng từng dùng những câu nói hiện tại của Tần Thâm để an ủi chính mình.
Tự nói với mình rằng Tần Thâm không thích Cao Huân, Tần Thâm thích cậu.
Tần Thâm từng thích Cao Huân, nhưng chuyện đã qua rồi.
Những câu suy đoán cậu tự mình an ủi, hôm nay đều đã được xác nhận.
Cậu vội vàng chớp mắt, nén xuống chua xót trong mắt, cậu khẽ lấy hơi, không dám ra sức, sợ chính mình sẽ mất mặt mà khóc lên.
Cậu hỏi Tần Thâm vì sao ngăn cản cậu gặp Cao Huân.
Tần Thâm nói tôi không muốn em gặp cậu ấy, tôi nghĩ em vẫn thích cậu ấy.
Thạch Kha nắm chặt góc áo đến nhăn nhúm: "Anh sao lại... lúc ở hôn lễ sao lại nhìn cậu ta như vậy?"
Tần Thâm lúc đầu còn không rõ, đợi Thạch Kha nói tỉ mỉ, hắn mới tỉnh ra.
Khi đó Tần Thâm còn chưa chia tay Thạch Kha.
Nhưng Thạch Kha đã lâu không trở về nhà, khiến hắn buồn bực lại mất tập trung.
Đặc biệt là Thạch Kha đã biết hắn từng nhận trợ giúp của Thạch gia, hắn biết giải thích chuyện này thế nào.
Lâm Sâm tuy rằng thích nhục nhã hắn, nhưng có một số việc cũng không nói sai.
Người bên ngoài nhìn vào đều nghĩ, hắn chính là nhận tiền rồi, lại không chăm sóc thật tốt tiểu công tử.
Nhưng hắn không muốn những gút mắc này chen giữa Thạch Kha và hắn.
Hắn không phải vì tiền mà đối tốt với Thạch Kha.
Lúc Thạch Kha bán xe đưa tiền cho hắn, Tần Thâm trong lòng vừa cảm thấy bất lực vừa giận chính mình, lần đầu tiên ý thức được mình vô dụng như vậy, mãi đến tận lúc trợ lý của anh trai Thạch Kha liên hệ hắn, nói sẽ giúp đỡ về mặt tài chính, điều kiện đầu tiên là phải đối xử tốt với em trai anh một chút.
Tần Thâm cự tuyệt điều kiện này, lại đưa ra 30% cổ phần công ty cho đối phương, xem như đầu tư.
Có thể Thạch gia không xem trọng phần cổ phần này, nhưng hắn an lòng.
Hắn không hy vọng nhất, là Thạch Kha biết được chuyện này, bởi vì hắn muốn Thạch Kha ở lại bên cạnh hắn.
Trong hôn lễ, phù dâu khoác tay hắn nói với hắn Cao Huân cùng cô dâu thật hạnh phúc.
Trong lòng hắn nghĩ đến người vẫn chưa trở về nhà, hững hờ gật đầu.
Phù dâu hỏi: "Anh có người yêu không?"
Tần Thâm gật đầu.
Phù dâu lại hỏi hắn, lát nữa có muốn cướp bó hoa tặng bạn gái không, không chừng đối phương sẽ rất vui mừng đó.
Tần Thâm liếc nhìn Cao Huân đang kích động chờ đợi, nghĩ đến vẻ mặt Thạch Kha nếu nhận được hoa, đột nhiên khẽ mỉm cười.
Thạch Kha sẽ vui vẻ hay là không?
Cậu nói cậu không thích Cao Huân.
Vậy, cậu thích hắn.
Hắn cuối cùng cũng rõ ràng rồi, Thạch Kha thích hắn.
Mà hắn cũng thích Thạch Kha.
- -----
2 đứa này bị ngược là vừa lắm =)))))))))))))))))) coconut pussy :)