Nhìn thấy hai người nọ, giám đốc làm sao còn không rõ, không chừng hai người chỉ là cãi nhau thôi, y ngây thơ tưởng chia tay, cảm thấy mình còn cơ hội.
Giám đốc không muốn nhìn hai người hợp lại, tâm lạnh như tro rời đi.
Mà Thạch Kha đã phát hiện giám đốc tới, bước chân chần chờ, sắc mặt do dự dừng lại, nhìn Tần Thâm lại nhìn giám đốc, thấy người đi rồi lại vẫn có chút ngẩn người.
Lại nhìn Tần Thâm dựa vào tường, dáng dấp suy yếu mà nhìn cậu, cậu đành phải bước tới đỡ cánh tay hắn, mắt vẫn nhìn đâu đâu.
Cậu nghe thấy Tần Thâm hỏi: "Em đưa tôi tới?"
Thạch Kha gật đầu, lại nghĩ, chỉ trong chớp mắt mà giám đốc biết chuyện rồi, là Tần Thâm gọi người tới hay là y tự tới?
Nhất định là giám đốc tự tới.
Tần Thâm không phải người chủ động như thế, cậu tốn thời gian dài như vậy cho người này, cũng chỉ vào lúc Tần Thâm sốt đến bất tỉnh, mới có thể nghe được vài câu có thể xem như là lời yêu yếu đuối.
Thạch Kha đỡ người đi về phía phòng bệnh: "Anh chuẩn bị xuất viện?"
Tần Thâm lắc đầu, hắn nói hắn định đi vệ sinh.
Thạch Kha nhìn người một chút, không nói ra sự thật trong phòng bệnh có nhà vệ sinh.
Cậu vô tình cố ý nhìn về phía giám đốc, Tần Thâm phát hiện, liền nói: "Cậu ta có công việc muốn liên lạc với tôi, gọi rất nhiều lần, y tá nhận điện thoại, cậu ta mới tới đây."
Thạch Kha không lên tiếng, cậu nghĩ nếu lần đó cãi nhau, Tần Thâm cũng nói rõ như vậy, bọn họ cũng sẽ không thành ra thế này.
Nhưng thực tế, Tần Thâm không phải chưa từng giải thích.
Thật sự đánh bại Thạch Kha, có thể là vì câu hỏi kia, bọn họ như vậy là đang kết giao sao?
Nghĩ đến chuyện cũ, tâm trạng khó tránh khỏi có chút u ám.
Thấy cậu không nói lời nào, Tần Thâm cũng trở nên trầm mặc, tay có chút nóng lòng nắm chặt, mãi đến lúc ngồi vào giường, hắn mới nhỏ giọng hỏi mình có phải đã nói cái gì không đúng.
Ký ức Tần Thâm không liền mạch, chỉ nhớ mang máng hình như Thạch Kha đến, rồi hắn nói gì đó với cậu, cậu trở về hay gì đó.
Cẩn thận nghĩ lại, lại nhớ không ra.
Thạch Kha ngồi ở ghế tựa bên giường, ôm tay suy nghĩ nên nói rõ ràng với Tần Thâm như thế nào, nhưng thốt ra lại là quan tâm theo bản năng, cậu hỏi: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Tần Thâm tựa vào giường bệnh, cởϊ áσ khoác, mu bàn tay vẫn còn băng gạc cố định kim châm khi truyền dịch lúc nãy, môi trắng bệch, nghe cậu hỏi cũng không nhìn lại, dáng vẻ trông có chút đáng thương.
Thần Thâm suy nghĩ hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Không có gì."
Thạch Kha thăm dò: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Tần Thâm đột nhiên mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt buồn bã.
Thạch Kha bị ánh mắt này dọa sợ, nhất thời không biết có phải công ty xảy ra vấn đề rồi không.
Nếu như không phải công ty, là bởi vì cậu sao?
Nghĩ như vậy, khó tránh khỏi mặt đỏ tim đập.
Quá kỳ quái, rõ ràng cùng người này chuyện gì cũng làm rồi, lại ở cùng nhau lâu như vậy.
Vẻn vẹn chỉ là xác định, người này vì cậu uống rượu, đã đủ để chân tay cậu luống cuống thành như vậy.
Cậu tiếp tục hỏi: "Không phải là vì em đúng không?"
Tần Thâm: "Sao lại không thể vì em?"
Thạch Kha không dám nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm xuống chân, như bất đắc dĩ lại khẳng định, dịu dàng lại đau đớn mà nói: "Bởi vì anh thích Cao Huân."