Thạch Kha đóng cửa tủ lạnh, vẫn cứ có chút ngẩn người. Cậu đi vào phòng mình, định lấy một ít quần áo đem đi.
Ở nhà Lâm Sâm cái gì cũng tốt, chỉ có điều không có quần áo mặc.
Quần áo để ở phòng ngủ chính, Thạch Kha dùng sức đẩy cửa phòng, vừa thấy cảnh tượng trong đó, đã sợ hết hồn.
Bên trong có người, nằm trên giường, quấn chăn co thành một khối lớn.
Thạch Kha nín thở, cẩn thận từng bước tiến tới.
Rèm cửa che hết ánh sáng khiến căn phòng cực kỳ tối tăm, cậu mở cửa, ánh sáng chiếu vào.
Tần Thâm nằm trên giường, dường như rất lạnh mà đem cằm vùi vào chăn, mái tóc mềm mại tản ra trên gối, hai má ửng đỏ.
Trong phòng ngủ nồng nặc mùi rượu, thậm chí khắp nơi bừa bộn, bởi vì đâu đâu cũng có vỏ chai bia, còn có vỏ rượu.
Thạch Kha mím môi cau mày, tâm tư buồn bực. Tần Thâm không thích uống rượu, rất ít uống, lúc ở bên ngoài xã giao nếu thực sự tránh không được, cũng sẽ khống chế tửu lượng của mình. Ít nhất khi về nhà, cậu chưa từng thấy hắn một mình say mèm.
Thạch Kha lại hay uống say, lần nào cũng bị Tần Thâm mắng đến máu chó đầy đầu.
Người luôn biết khắc chế như Tần Thâm, sao lại phóng túng như vậy?
Thạch Kha vòng qua những chai rượu kia, ngồi xổm bên giường, cậu đưa tay, muốn chạm vào mặt Tần Thâm.
Tình trạng Tần Thâm không đúng lắm, cậu mở cửa như vậy, thế mà hắn hoàn toàn không có phản ứng.
Cậu đưa tay ra, một giây sau, tay đã bị nắm lấy. Lòng bàn tay Tần Thâm nóng bỏng, khô ráo, đó là cảm giác đầu tiên của Thạch Kha.
Tần Thâm mở mắt ra, nhìn thẳng cậu.
Thạch Kha sững người lại rồi. Hoàn toàn sững người.
Cậu tuy rằng đã chia tay người này một quãng thời gian, lại vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gặp mặt.
Môi cậu giật giật, muốn nói gì đó cho đỡ lúng túng,
Cậu muốn nói cậu chỉ trở về lấy quần áo, lập tức sẽ đi ngay.
Cậu muốn nói cậu tưởng hắn ngất đi, coi như chia tay rồi vẫn là bạn, cậu nhân đạo mới đến gần xem hắn thế nào.
Hay hoặc là hiện tại đẩy tay Tần Thâm ra, lập tức quay đầu chạy vẫn còn kịp.
Ý nghĩ hỗn loạn sau động tác kế tiếp của Tần Thâm, tất cả đều biến mất không còn tăm hơi.
Cậu bị dọa hoảng hồn, bởi vì Tần Thâm cười với cậu, nắm tay cậu kéo lại đặt lên môi mình, nhẹ nhàng, mềm mại mà hôn lòng bàn tay cậu.
Hơi thở Tần Thâm rất nóng, hắn đại khái là sốt sắp ngất đi rồi.
Tần Thâm giọng khàn khàn nói: "Em về rồi?"
Thạch Kha không biết nên phản ứng thế nào, cậu ngẩn ra.
Tần Thâm yếu ớt nhìn cậu: "Anh rất nhớ em."
Thạch Kha có chút hoài nghi Tần Thâm có nhận ra cậu không, có phải là sốt đến mơ màng rồi nhận lầm người?
Tần Thâm nắm lấy tay cậu, muốn kéo cậu lên giường.
Thạch Kha phối hợp mà đi tới, còn ngoan ngoãn cởi giày.
Cả người cậu bị Tần Thâm ôm vào lòng, trán đặt tại ngực Tần Thâm, nghe thấy tiếng trái tim đập dồn dập.
Tần Thâm hôn lên tóc cậu một cái: "Ngoan."
Thạch Kha hồi lâu sau mới nói: "Anh sốt rồi, phải đi bệnh viện."
Tần Thâm lắc đầu: "Anh không có."
Thạch Kha tức giận, định đứng dậy, Tần Thâm sốt thành như vậy, cậu không thể theo ý hắn mà nằm xuống giường được.
Thế nhưng Tần Thâm lại siết chặt tay, ôm cậu vào lòng, giọng mơ hồ: "Anh không sốt."
"Anh đang nằm mơ thôi."
"Tiểu Kha ngoan."
"Dù sao cũng ở trong mơ, để anh ôm một lúc."
Thạch Kha rơi nước mắt.