Thạch Kha gật đầu, đây là hiểu ngầm giữa đàn ông với nhau, giữa anh em với nhau, tuy rằng cậu vốn phụng mệnh tới kiểm tra.
Cậu không biết anh cậu rốt cục đang gọi cho ai mà giọng điệu lại khó chịu như thế, cậu không hỏi tiếp nữa.
Lúc ăn cơm tối, Thạch Kha hỏi dò: "Đêm nay em có thể ngủ lại đây không?"
Chị dâu gắp cục sườn vào bát cậu: "Được, để chị chuẩn bị cho em một phòng. Thạch Nam chắc là vui lắm, tối nay chú có thể chơi với con rồi."
Thạch Nam là đứa cháu nhỏ, đứa lớn đã đi học nội trú rồi.
Cháu nhỏ đang ăn cơm dùng sức gật đầu, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ lên.
Con trai còn đang háo hức, ông già lại thiết diện vô tình mà đuổi người, "Ở cái gì mà ở, về nhà mày đi."
Chị dâu oán trách nhìn chồng mình một chút: "Tiểu Kha, đừng nghe anh em nói, muốn ở thì ở, chị dâu nấu bữa khuya cho em."
Thạch Kha cong đôi mắt: "Vẫn là chị dâu tốt nhất."
Buổi tối, Thạch Nam làm bài tập xong liền đến tìm chú, muốn cùng chú chơi game.
Nhà có tiền, trò chơi để đứa nhóc chơi cũng nhiều, kỹ thuật của Thạch Kha không tốt, bị học sinh tiểu học Thạch Nam hành hạ đến không xong, suýt nữa đánh mất luôn tôn nghiêm của trưởng bối.
Thạch Nam cầm điện thoại di động, khuôn mặt mang theo ghét bỏ nhìn chú nó vài lần, thiếu chút nữa thì khắc bốn chữ "ăn chú thật dễ" lên trên mặt.
Thạch Kha tức đến hừ hừ kêu to, đòi chơi lại lần nữa.
Chị dâu từ trong bếp bưng chè lên, bảo hai tên nhóc nghiện game đừng ồn ào nữa, lại đây ăn chè đậu xanh.
Lúc này, chuông cửa vang lên, dì giúp việc đi ra mở cửa, bà dĩ nhiên không quen biết người ngoài cửa, trở về nói với bà chủ, thật sự không phải khách trong nhà.
Chị dâu tiến lên nhìn màn ảnh, hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Thạch Kha: "Tiểu Kha... Bạn trai em đến."
Thạch Kha đang ăn chè, còn Thạch Nam hai ba ngụm đã ăn xong, nhóc lại ngồi xuống trước TV, rủ Thạch Kha tiếp tục chơi game. Thời gian của nó không nhiều lắm, nhất định phải ngủ trước chín giờ rưỡi.
Nhưng mà chú của nó lại vì đàn ông mà bỏ rơi nó. Thạch Kha không do dự lâu, nói tạm biệt với bọn họ.
Chị dâu không cản, híp mắt trấn áp ý đồ muốn quấy khóc của Thạch Nam, còn tiễn Thạch Kha ra ngoài.
Buổi tối hơi lạnh, hoa cỏ trong sân bị gió thổi rì rào.
Thạch Kha chỉ mặc một bộ quần áo mỏng vội rụt cổ lại, hai tay giấu trong túi, nói với chị dâu: "Đừng tiễn nữa, bên ngoài lạnh, chị quay về đi."
Tần Thâm đứng bên cạnh xe, chờ cửa vừa mở, liền nhìn sang.
Khuỷu tay hắn vắt một cái áo khoác, nhìn thấy Thạch Kha, bèn khoác lên người cậu.
Chị dâu nhìn thấy, cảm thấy người bạn trai này của Thạch Kha rất chu đáo. Còn dáng dấp của Thạch Kha, hiển nhiên là tập mãi thành quen, cậu chỉnh chỉnh quần áo, tự nhiên mỉm cười, khoác khoác tay nói lời tạm biệt với chị, rồi mới quay đầu lên xe.
Tần Thâm là người trầm tĩnh, cũng không nhiều lời, chỉ hữu lễ gật đầu chào chị dâu, rồi cũng theo lên xe, lái đi.
Chị dâu nhìn bọn họ rời đi, trong lòng thở dài: "Thật là một cặp xứng đôi, đáng tiếc chuyện giới tính nhất định sẽ khiến con đường bọn họ đi khó khăn hơn một chút."
Bên này chị dâu vui mừng, bên kia không khí trong xe lại không được tốt lắm.
Thạch Kha còn lâu mới có được bình tĩnh như hắn, cậu cảm thấy đầu lưỡi tê, đầu ngón tay run rẩy, bởi vì Tần Thâm đến thật đúng lúc.
Hắn làm sao biết cậu ở nơi này, ai nói cho hắn?
Tần Thâm với người nhà cậu căn bản không có liên hệ mấy, là ai liên lạc với hắn?
Thạch Kha đột ngột nghĩ đến cú điện thoại buổi trưa của anh hai, một vài chi tiết nhỏ không liên quan lại quy về một mối, hợp lý đến đáng sợ, khiến cậu dù không muốn cũng phải biết được chân tướng.