- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Anh Yêu Là Em
- Chương 42: Phản bội?
Người Anh Yêu Là Em
Chương 42: Phản bội?
Tiếng chim hót ríu ran trên những tán cây xanh mát bao bọc hồ Quan Sơn làm Nhi thức giấc. Nhi mở mắt nhìn quanh rồi ngỡ ngàng, căn phòng này… không phải là phòng tối qua Nhi lăn qua lộn lại vì đau bụng. Sao Nhi lại ở đây thế này? Nhi quay sang, rồi Nhi càng sốc hơn… Tùng đang nằm trên chiếc giường bên cạnh. Nhi hoảng hốt, Linh đâu, Mạnh đâu, sao Tùng lại nằm ở đây thế này?
Nhi lấy lại bình tĩnh rồi vùng dậy, sang giường bên lay Tùng thức giấc, Tùng lơ mơ mở mắt rồi áy náy giải thích với Nhi:
- Tối qua em vào lộn phòng, nhưng rồi em ngủ luôn sau đó, anh vào đã thấy em ngủ rồi, mà lúc đó phòng em với Linh đã khóa cửa, anh gọi không được nên đành để em ngủ lại đây.
Nhi tái mặt lo lắng. Mạnh đâu? Tối qua lúc Nhi đau bụng Mạnh nói là xuống tìm thuốc cho Nhi cơ mà, sao Mạnh lại không tìm Nhi mà để Nhi ngủ ở đây?
- Anh Mạnh tối qua có về phòng không anh Tùng?
- Anh không thấy.
Nhi vùng chạy sang phòng bên cạnh, Tùng cũng đi cùng Nhi. Nhi đẩy cửa, giờ thì cửa không khóa, đập vào mắt Nhi là hình ảnh Linh ôm Mạnh say sưa ngủ, hai người đang không mặc gì, chỉ được che phủ bởi một tấm chăn mỏng. Nhi sững sờ, mặt trắng bệch ra, đứng đó run run.
Tùng cũng có vẻ sốc trước hình ảnh trước mắt, anh vội vào kéo Linh dậy rồi cho Linh một cái tát như trời giáng làm Linh ngỡ ngàng tỉnh giấc. Mặt anh tím tái giận dữ:
- Cô… cô dám cắm sừng lên đầu tôi thế này sao Linh?
Mạnh thấy động cũng bừng tỉnh rồi hốt hoảng, anh quấn chăn vào người. Linh bị Tùng kéo rời khỏi chăn trong trạng thái trên người chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ. Thấy Nhi đứng đó trắng bệch, lại nhìn hoàn cảnh hiện tại, Mạnh không có cách nào thanh minh. Anh ngồi thừ người im lặng. Mặt anh cau lại.
Linh run rẩy khóc lóc van xin Tùng:
- Anh Tùng… anh tha thứ cho em. Tối qua Mạnh đã dụ dỗ em, em đã không làm chủ được bản thân… em van anh… hu hu hu…
- Cút! Cút khỏi cuộc đời tôi!
Nói rồi Tùng bỏ ra ngoài. Linh ôm mặt khóc lóc ra chừng đau xót vì làm Tùng đau lòng lắm. Rồi ngay sau đó, Linh lao đến quỳ xin Nhi:
- Nhi ơi, chị xin lỗi… chị đã không làm chủ được mình… em… em hãy tha lỗi cho chị!
- Chị mặc quần áo vào đi.
Nhi chỉ nghẹn ngào buông ra được câu nói đó rồi Nhi cũng bỏ ra ngoài. Nhi chạy xuống sân cạnh gốc cây xoan già để tựa vào cây mà nức nở.
Nhi chưa bao giờ đau đớn đến thế. Mạnh đã phản bội Nhi, lại ngay với chính chị gái Nhi. Nhi có thể nào chấp nhận được không? Không, chắc chắn là không. Mạnh không xứng đáng, Mạnh… Mạnh hoàn hảo của Nhi đã không còn xứng đáng. Mạnh thật đáng ghê tởm. Mạnh bỏ mặc Nhi trong lúc ốm đau để dụ dỗ chị Linh. Nhi làm sao có thể chấp nhận được một người như vậy? Nhưng tim Nhi sao đau quá, đau như bị ai đó bóp chặt lại làm Nhi nghẹt thở. Nhi không thở được nữa rồi…
Vòng tay ấm áp quen thuộc đang ôm chặt lấy Nhi từ đằng sau. Mạnh đang ôm Nhi sao? Không, Mạnh đừng chạm vào Nhi! Nhi vùng vằng đẩy Mạnh ra nhưng không được, Nhi đành ngồi xuống mà tiếp tục khóc, nước mắt ướt đẫm gương mặt xinh đẹp đang trong nỗi đau khổ khôn cùng.
- Tối qua anh mang thuốc về phòng cho em, không ngờ người nằm trên giường là Linh, sau đó anh không nhớ gì nữa, có lẽ đã có ai đó đánh thuốc mê anh.
- Anh… anh không cần giải thích… mọi cái đã quá rõ ràng… chị Linh… chị Linh nói đã bị anh dụ dỗ… tôi… tôi không tin anh đâu…
Mạnh biết rất khó để thuyết phục Nhi, bởi lẽ người đối đầu với Mạnh là Linh. Chắc chắn Nhi sẽ tin Linh, anh không thể nào ngăn cản việc đó.
Mạnh buông Nhi ra rồi lạnh lùng nói:
- Em không tin tôi cũng được, tôi cho em một tháng chuẩn bị, ngày hai mươi tháng sau chúng ta kết hôn.
Nhi quay lại nhìn Mạnh bằng đôi mắt phẫn nộ xen lẫn bi thương.
- Anh ép tôi lấy anh sau khi đã phản bội tôi, thậm chí với chính chị gái tôi? Anh… anh thật bỉ ổi!
- Tôi là người như thế đó. Em hãy ngoan ngoãn mà theo tôi!
- Không… không bao giờ có chuyện đó, tôi không chấp nhận!
Mạnh nói xong bỏ lên phòng. Nhi ấm ức, bặm môi nhìn theo bóng lưng Mạnh. Mạnh lúc nào cũng ép Nhi, lẽ nào Nhi phải chấp nhận chuyện vừa rồi mà lấy Mạnh? Không, làm sao Nhi có thể chấp nhận. Nhưng Nhi cũng không còn lựa chọn nào khác như đã nhiều lần Mạnh dồn ép Nhi.
Tùng đã bỏ về trước, có lẽ nỗi đau bị phản bội làm anh choáng váng. Mạnh gọi taxi đưa hai chị em Linh Nhi về Hà Nội.
Đường về thật dài, không khí trong xe vô cùng ảm đạm, không ai thiết nói với ai câu gì. Linh ngồi cạnh Nhi, cô xoa xoa tay Nhi như thay lời xin lỗi. Nhi đang đau đớn lắm, nhưng Nhi vẫn là rất thương Linh, nên cũng chóng thôi, Nhi sẽ tha thứ cho Linh. Linh thầm nghĩ như vậy, cô khẽ mỉm cười.
Vừa về đến nhà, Nhi mặc kệ Mạnh với Linh, cô chạy vội lên phòng. Linh cũng định chuồn lên nhưng Mạnh đã kéo tay giữ Linh lại.
- Cô nên ngoan ngoãn mà giải thích với Nhi, đừng để tôi cho cô biết sợ!
Linh rơm rớm nước mắt nhìn Mạnh:
- Anh đã hại đời tôi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi!
Mạnh tức điên trước đứa con gái trơ trẽn này, cô ta thật đáng khinh bỉ. Mạnh thở dài:
- Tôi không hiểu cô nghĩ gì, cô nghĩ như thế có thể trói buộc được tôi sao?
Linh bỗng lao vào ngực Mạnh khóc lóc:
- Mạnh… tớ vẫn còn yêu Mạnh nhiều lắm. Mạnh đến với tớ đi Mạnh, giờ tớ đã là người của Mạnh rồi…
Mạnh bực bội đẩy Linh ra rồi lên chiếc taxi lúc nãy đang chờ. Linh nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất xa, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Anh Yêu Là Em
- Chương 42: Phản bội?