Tiểu quỷ này còn hôn mê như vậy nữa thì cô sẽ phát điên mất.
Mặc dù gãy xương không phải là bệnh nan y nhưng nhìn sắc mặt Tiểu Diễm trắng bệnh, lòng cô không khỏi đau đớn.
“Được được... không phải là anh đang chữa trị sao?”
“Anh Định Sinh, anh nhất định phải chữa khỏi cho Tiểu Diễm đó.” Hướng Dương Hi lo lắng nhìn em trai mình.
“Biết rồi!” Diêm Định Sinh cười đáp, lập tức xử lý vết thương của Hướng Dương Diễm.
Anh thành thục bôi thuốc ở khuỷu tay rồi bắt đầu chỉnh xương cho Hướng Dương Diễm. Đến khi mọi chuyện xong xuôi cũng đã là nửa đêm.
Hướng Dương Hi ngồi ngay đầu giường đã bắt đầu buồn ngủ. Còn Diêm Lệ thì không hề buồn ngủ chút nào, cô nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê nằm trên giường, tâm loạn như ma.
“Đại công cáo thành! Hô… mệt chết mất.” Diêm Định Sinh vừa nói vừa dọn dẹp hòm thuốc.
“Anh Định Sinh...” Hướng Dương Hi xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo: “Tiểu Diễm sẽ khỏi hẳn chứ?”
“Chuyện đó là đương nhiên!” Từ trước đến giờ anh luôn tự hào với tay nghề của mình.
“Cám ơn anh...” Diêm Lệ im thin thít cuối cùng cũng mở miệng nói, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
“Chị Lệ...” Hướng Dương Hi cũng chú ý tới điều đó.
“Đừng lo lắng! Tên nhóc này nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại liền. Nhớ chuẩn bị mấy loại thức ăn tốt cho xương cốt.”
“Vâng. Nhưng chừng nào Tiểu Diễm mới tỉnh lại?” Cô lo lắng nhìn người đàn ông nằm trên giường.
“Anh sợ Tiểu Diễm tỉnh lại lúc anh đang trị liệu nên đã cho nó uống nửa viên thuốc ngủ. Sáng mai nó sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt.” Diêm Lệ thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tiễn Diêm Định Sinh và Hướng Dương Hi ra về, còn mình thì ở lại chăm sóc cho Hướng Dương Diễm.
Cô ngồi bên giường chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của Hướng Dương Diễm. Theo từng giây từng phút trôi qua, giọng nói trong lòng cô lại càng rõ hơn.
Cô sẽ không quên được cảm giác lúc nhìn thấy Tiểu Diễm xỉu ở sân bóng. Khi đó cô cảm thấy khó thở, cô tưởng rằng tim mình đã ngưng đập luôn vào lúc đó. Cô không thể kiểm soát được chính mình, cô muốn đánh người.
Khi đó cô không hiểu là tại sao nhưng sau khi bình tĩnh lại cô đã hiểu ra, Tiểu Diễm đối với cô rất quan trọng.
May là, mọi chuyện không quá muộn…
“Thật may... Thật may là em không sao...” Cô vuốt mặt Hướng Dương Diễm, tự lẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, cô nắm chặt lấy tay anh, trong lòng đã có đáp án…
Hết chương 7
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng tỉnh lại, nhưng mà khi anh lật người thì một cơn đau ập đến.
“A... Đau!” Hướng Dương Diễm bị đau nên khẽ kêu lên, Diêm Lệ ngủ gà ngủ gật bên mép giường lập tức nhảy dựng lên.
“Anh làm sao vậy? Có sao không?” Cô lo lắng nhìn vết thương của Tiểu Diễm nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại thấy anh đang cười.
“Cười cái gì mà cười? Anh hại em lo lắng lắm đó biết không?” Cô xấu hổ nói.
“Biết!” Hướng Dương Diễm gật đầu, chữ “biết” phát ra từ miệng anh mang theo ngữ điệu rất là vui sướиɠ.
“Biết là tốt rồi, lần sau không được làm thế nữa...” Diêm Lệ nhìn thấy nụ cười quen thuộc thì sự căng thẳng cả ngày hôm qua dường như tan biến hết. Sau đó…
“Đáng ghét! Tại sao mình lại không khóc chứ?” Cô vội vàng lau nước mắt đang tràn ra.
“Lệ!” Nụ cười rạng rỡ của Hướng Dương Diễm đã biến mất mà thay vào đó là cái nhíu mày không vui.
“Đều là tại anh hết!” Nước mắt của cô chảy ròng ròng, sự phách lối thường ngày vơi đi một nửa: “Sau này không cho anh làm em sợ nữa! Anh có biết là em lo lắng lắm không? Làm sao mà anh có thể bất tỉnh trước mặt em chứ? Tại sao anh lại làm mình bị thương nặng như thế? Nếu như không có Diêm Định Sinh thì không phải cánh tay này đã bị liệt luôn rồi sao? Anh có biết không hả?”
“Biết, anh biết mà. Em đừng khóc nữa!” Anh đau lòng lau đi nước mắt trên mặt cô, thuận tiện ôm cô vào lòng.
Lần này Diêm Lệ không tức giận cũng không giãy giụa, mặc cho anh vừa ôm vừa dụ dỗ. Chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.
Hướng Dương Diễm ôm cô, mặc dù vết thương cánh tay không ngừng truyền đến từng cơn đau nhức nhưng lòng anh lại rất vui vẻ.
Ha ha... Cô ấy đã chịu cho anh ôm! Hơn nữa còn khóc vì anh… Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nước mắt của cô, điều này đáng quý biết bao!
“Lệ...” Anh yêu thương hôn lên nước mắt trên mặt cô, hành động này làm cho Diêm Lệ dần dần quên khóc thút thít, thay vào đó là sự xấu hổ.
Lúc cô chưa rõ lòng mình thì không tính nhưng bây giờ cô đã rõ ràng, lại bị anh ôm như vậy thì không khỏi cảm thấy… Ai nha, cô cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa, dù sao chính là vừa cao hứng lại có chút không cam lòng!
“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi!” Cô giùng giằng muốn đứng dậy lại vô ý đυ.ng vào vết thương của anh.
“Đau...” Hướng Dương Diễm cắn răng kêu đau: “Em đừng cử động!”
Lần này Diêm Lệ không dám động đậy nữa: “Được được được… em không động đậy, anh từ từ nằm xuống giường đi.”
Mặc dù tư thế của bọn họ bây giờ rất mập mờ nhưng vì không muốn vết thương của anh nặng thêm, cô không thể cử động được. Cô thầm cầu nguyện không ai xông vào phòng lúc này.
Nhưng Hướng Dương Diễm lại không thấy có gì mất tự nhiên, anh chỉ biết bây giờ anh không muốn thả cô ra!
Từ từ từ từ, anh ôm cô trong ngực chậm rãi nằm xuống, tư thế càng lúc càng mờ ám.
“Này, em bảo anh nằm xuống chứ không phải là cả em cũng phải nằm.” Cô bất đắc dĩ nói nhưng không giãy giụa, cô sợ làm anh đau.
Nhưng mà bây giờ nên làm gì đây? Hai người cứ nằm như vậy cũng không phải là cách hay! Lỡ như bị ai nhìn thấy thì không tốt!
“Lệ...” Anh nói khẽ, dùng âm điệu dịu dàng nhất của mình.
“Cái gì nữa?” Ngữ điệu của Diêm Lệ vẫn thô lỗ như cũ nhưng tai đã từ từ ửng hồng.
“Lệ...” Anh lại kêu lần nữa, không hề thấy gương mặt của người đẹp trong ngực đã đỏ bừng cả lên.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì nữa? Kêu hoài vậy!”
“Em thật là không có chút dịu dàng nào!”
“Tiểu tử thúi, em chính là vậy đó! Nếu không thì anh đi tìm người khác chăm sóc cho anh đi.” Cô khẩu thị tâm phi nói.
“Em nói dối! Em cũng thích anh đúng không?” Hướng Dương Diễm giống như đứa bé, lớn tiếng lên án.
“Anh phiền quá đi! Em còn phải đi nữa!” Cô tìm đường chui ra.
“Không muốn!” Hướng Dương Diễm vội vàng nắm chặt lấy tay cô: “Em đừng động đậy, lỡ như vết thương của anh rách ra thì sao.”
“Anh dám uy hϊếp em sao?” Cô tức giận nói nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lại trong ngực anh.
“Không có ai thấy đâu!”
“Không có người thấy cũng vậy, nằm vậy làm sao mà nghỉ ngơi chứ?” So với vấn đề mặt mũi, cô lo lắng cho vết thương của anh hơn.
“Em trả lời câu hỏi của anh trước thì anh liền nghe lời em.”
“Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn điều kiện gì chứ?” Đương nhiên là cô biết anh muốn hỏi gì, gương mặt của cô càng lúc càng đỏ ửng.
“Lệ...” Anh không thèm để ý cô xấu hổ như thế nào: “Em thích anh, có phải không?”
“Anh...” Nói quanh co nửa ngày, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Làm gì có ai hỏi trực tiếp như vậy? Anh cho rằng ai cũng không có thần kinh như anh sao?
“Lệ…”
“Ai nha! Phiền chết đi... Thích! Vậy được chưa?” Cô cảm thấy mặt mình như muốn nổ tung lên.
Gì, sao lại không có phản ứng gì vậy?
“Này, tại sao anh không nói chuyện?” Làm cô thấy lúng túng, cứ như là cô đang tỏ tình với anh vậy.
“Anh cảm động!” Anh ôm chặt lấy cô, lúc này Diêm Lệ mới nghe được tim anh đập anh như thế nào.
“Anh đó...” Diêm Lệ thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Đứa ngốc!”
Đang lúc hai người im lặng ôm nhau thì đột nhiên xuất hiện tiếng mở cửa. Diêm Lệ muốn nhảy xuống giường nhưng tất cả đã quá trễ.