“Làm sao em lại biến thành bộ dạng này?” Diêm Lệ cau mày nhìn Hướng Dương Diễm.
Mặc dù cô rất lo lắng, nhưng chẳng biết tại sao, khi câu nói ra khỏi miệng lại như một câu chất vấn. Nhưng mà điều đó cũng làm cho bệnh nhân thỏa mãn.
“Lệ...” Gương mặt không còn chút máu nào nở ra một nụ cười, nhưng đã không còn rực rỡ như xưa.
Lúc này Hướng Dương Diễm đã không còn nôn mửa nữa nhưng sắc mặt lại tái nhợt, làm cho người ta không yên lòng.
“Nghe chị Lý nói là em ói không ngừng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là tại ăn quá nhiều bánh ngọt...”
“Bánh ngọt? Lấy đâu ra nhiều bánh ngọt cho em ăn?”
“Là do bạn học nữ tặng. Lúc đầu chỉ có mười cái...” Anh rất nghiêm túc tính toán một chút.
Diêm Lệ tức giận nói: “Bất kể là bao nhiêu cái, em cũng không thể ăn hết một lần. Em rất coi trọng quà của mấy người đó sao?”
Ghê tởm!
“Không phải...” Hướng Dương Diễm giải thích: “Ai bảo chị không ăn bánh em đưa. Trong lúc tức giận em đem bánh ra ăn hết…”
“Vậy là lỗi của chị sao?” Diêm Lệ dùng ngón tay trỏ đâm đâm trán của anh.
“Đau quá!” Anh cau mày trầm mặc một hồi mới nói: “Lệ, chị sẽ không thích đàn ông như thầy giáo Dương chứ?”
“Hả? Sao lại nói tới chuyện này?” Lần này đến lượt cô nhíu mày: “Im lặng, nghỉ ngơi đi.”
“Em không muốn! Trừ phi chị nói chị không thích anh ta!” Hướng Dương Diễm quật cường lắc đầu.
“Em muốn ăn đòn phải không?” Diêm Lệ giơ nắm đấm lên theo bản năng, hình ảnh ngược đãi bệnh nhân vừa vặn rơi vào trong mắt của ba người ngoài cửa.
“Chị Lệ!” Hướng Dương Hi sốt ruột nói đầu tiên: “Tiểu Diễm bị bệnh rồi mà chị còn muốn đánh nó sao?
“Lệ, em làm gì vậy?” Sắc mặt của Diêm Tuấn cũng không tốt lắm. Người còn lại cũng không nhìn Diêm Lệ mà đi thẳng tới bên giường.
“Chỗ nào không thoải mái?” Giọng nói của Diêm Định Sinh hết sức dịu dàng, nhưng trong đầu Diêm Lệ lại hiện lên hai chữ… “Khả nghi”
“Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, chỉ là vừa rồi mới thẳng… Chắc là do ăn không tiêu.”
“Đâu? Để anh xem một chút.” Diêm Định Sinh đưa tay sờ lên trán Hướng Dương Diễm muốn thử nhiệt độ. Vậy mà động tác này trong mắt Diêm Lệ lại thành “Sói lang bổ nhào vào dê”. Diêm Lệ không chút suy nghĩ liền giơ “Móng vuốt sói” ra.
Cái hành động này trong nháy mắt như đẩy cô xuống vực thẳm…
Cô mới làm gì thế này? Cô vừa đánh Diêm Định Sinh. Xong rồi! Cái người thích sạch sẽ này trừ Tiểu Diễm ra thì không cho ai đυ.ng vào người. Vậy mà cô lại đi “Sờ” anh chứ.
Cô chết chắc rồi?
Diêm Lệ hoảng sợ nhìn về phía Diêm Đinh Sinh, anh dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn lại cô. Hai người trầm mặt hồi lâu, sau đó Diêm Định Sinh chậm rãi mở miệng nói: “Những người không có liên quan thì đi ra ngoài!”
Hết chương 5
Diêm Lệ ở ngoài cửa đi qua đi lại, mấy lần muốn vọt vào phòng nhưng lí trí đã kịp kéo cô lại.
Bây giờ cô không dám động tới Diêm Định Sinh nhưng cứ để cô bé quàng khăn đỏ ở một mình với sói xám thì rất nguy hiểm. Ai biết lão hồ ly kia có lợi dụng thời cơ này để Bá Vương ngạnh thượng cung không? Không chừng bây giờ anh ta đã cởi sạch quần áo của Tiểu Diễm, đang ngấu nghiến nó…
A… cô không dám suy nghĩ nữa.
“Không được! Mình phải cứu Tiểu Diễm!” Cô lẩm bẩm nói, xoay người tính vọt vào phòng.
“Chị Lệ, chị muốn làm gì?” Hướng Dương Hi ngăn cô lại, không cho cô đi vào.
“Chị muốn vào xem tên nhóc kia!” Chẳng lẽ Tiểu Hi không lo lắng cho em trai mình sao? Bây giờ còn cản đường cô nữa.
“Nhưng mà anh Định Sinh chưa cho vào.”
“Nhưng...” Chờ lão hồ ly kia cho vào thì sẽ không kịp!
Diêm Lệ đang không biết phải giải thích thế nào thì Hướng Dương Hi đã nói: “Thì ra chị Lệ còn rất quan tâm Tiểu Diễm nha... Yên tâm đi, có anh Định Sinh thì sẽ không có chuyện gì.”
“Không phải là chuyện này...” Côvô lực nói.
“Nhưng mà...” Hướng Dương Hi đột nhiên ảo não.
“Nhưng mà cái gì?” Cuối cùng cô cũng phát hiện có chuyện gì đó không bình thường.
“Tiểu Diễm rất ít khi ngã bệnh, em nghe người ta nói, mấy người như thế một khi bị bệnh thì rất nguy hiểm.”
“Chẳng phải chỉ là ăn không tiêu thôi sao?” Nếu bây giờ không đi cứu nó thì nó có thể sẽ bị thất thân!
“Nhưng là anh Định Sinh cũng có nói, ngộ độc thức ăn cũng có thể chết người…”
“Phi phi phi! Làm gì có! Đừng nghĩ nhiều như vậy!” Cô vỗ vỗ đầu Hướng Dương Hi. Mặc dù ngoài miệng cô nói vậy nhưng không hiểu sao, trong lòng lại dâng lên một tầng mây đen.
Ba người đợi ở ngoài cửa khoảng nửa tiếng thì Diêm Định Sinh mở cửa phòng ra.
“Anh Định Sinh, Tiểu Diễm thế nào rồi?” Hướng Dương Hi chạy nhanh lại hỏi.
Diêm Định Sinh liếc mắt nhìn Diêm Lệ ở phía sau rồi mới nói: “Tên nhóc uống thuốc rồi ngủ rồi, không có gì đáng ngại, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Diêm Lệ bật thốt lên, hoàn toàn không nhận ra là mình đang lo lắng.
“Triệu chứng của ngộ độc thức ăn rất đa dạng, nhẹ thì nôn mửa, nặng thì hôn mê. Vì vậy buổi tối phải chăm sóc cho Tiểu Diễm cẩn thận, tốt nhất là tìm người trông chừng nó… Nếu không có ai rảnh thì anh không ngại ở lại đâu.” Ánh mắt của Diêm Định Sinh toát ra ý cười.
“Không! Em sẽ ở lại!” Diêm Lệ vội vàng nói.
“Em thật thích tranh với anh. Còn nữa… chuyện vừa rồi là sao?” Ý anh muốn nói là chuyện Diêm Lệ đẩy tay anh ra.
“Hả... Không có! Em chỉ là nhất thời bấn loạn thôi!” Trời ạ! Qủa nhiên là anh còn ghi thù.
“Là vậy à... Không sao.” Diêm Định Sinh cười cực kỳ gian trá: “Dù sao thì Tiểu Diễm cũng đã xin lỗi thay em.”
“Xin lỗi? Tại sao tên nhóc đó lại xin lỗi?” Tim của Diêm Lệ suýt nữa nhảy ra ngoài.
Tại sao tên nhóc kia lại xin lỗi thay cô? Chẳng lẽ... Không thể nào! Chẳng lẽ cô gián tiếp đẩy tên nhóc này vào hang sói.
“Ha ha... Bí mật!” Diêm Định Sinh cười mập mờ, căn bản là không thèm nhìn sắc mặt xanh mét của Diêm Lệ.
“Em đi về trước.” Diêm Định Sinh nói với Diêm Tuấn.
“Ừ.” Diêm Tuấn cười yếu ớt.
“Này! Anh...” Diêm Lệ còn muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Diêm Định Sinh đã xoải bước đi.
“Nếu chị Lệ muốn chăm sóc Tiểu Diễm thì em và anh Diêm Tuấn về nghỉ ngơi đây.” Hướng Dương Hi ôm lấy khuỷu tay Diêm Tuấn, bộ dạng rất là yên tâm.
“Ừ.” Diêm Lệ gật đầu một cái, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Hướng Dương Diễm vừa mở mắt liền thấy Diêm Lệ đang nằm bên mép giường, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc ấm áp.
Anh thật sự càng ngày càng thích cô rồi…
Mặc dù cô lớn hơn anh mười một tuổi nhưng may là anh có đầu óc thông minh, biết lợi dụng ưu thế của mình để đánh lui kẻ địch. Hơn nữa anh còn có một “quý nhân” trợ giúp nên mới có thể ngày ngày ở bên cạnh cô.
Mặc dù cả ngày bị cô la mắng nhưng anh cũng không thấy buồn. Anh biết điều kiện của anh rất kém nhưng anh chỉ yêu một mình cô, hơn nữa anh đã quyết định điều này từ mười năm trước.
Anh chỉ muốn cô, cho dù có người đẹp hơn cô, anh cũng không cần!
Nhưng mà, còn cô thì sao?
Nghĩ đến đây, Hướng Dương Diễm nhích người gần lại phíc Diêm Lệ, ngắm nhìn gương mặt khi ngủ say của Diêm Lệ.
“Lệ...” Anh lẩm bẩm nói nhỏ nhưng không ngờ lại đánh thức cô.
“Em tỉnh rồi sao?” Diêm Lệ dụi dụi con mắt, lúc này cô mới phát hiện khoảng cách của hai người rất gần.
“Em làm gì thế?” Cô ngả người ra sau, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
“Lệ...” Anh lại gọi cô, lần này không chỉ đến gần mà thậm chí còn cố ý hôn lên đôi môi đang hé mở.
Lúc Diêm Lệ còn chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi của Hướng Dương Diễm đã công thành chiếm đất. Anh hôn lại hôn, quấn quít lại quấn quít, đến khi cô chịu không nổi phải leo lên giường mới có thể giữ vững cơ thể.