Thẩm Phi Cảnh đột nhiên không muốn nói nữa, anh bưng ly sữa bò trên bàn uống một hơi đến hết, “Con đã uống sữa bò xong rồi, mẹ có thể đi được chưa?”
Lục Ngâm Thu ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi phòng Thẩm Phi Cảnh, chờ bà lấy lại tinh thần thì cửa phòng sau lưng bà đã đóng kín mít. Những lời vừa nãy Thẩm Phi Cảnh nói mang đến cho bà sự đả kích rất lớn, bà nhìn ly không trong tay mà lòng trống rỗng, đau đớn.
Thẩm Kiện Hoa vừa lên lầu liền nhìn thấy Lục Ngâm Thu đứng ngẩn người, ông đi qua, “Bà sao vậy?”
Lục Ngâm Thu ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiện Hoa, “Có phải tôi làm sai rồi hay không?”
Thẩm Kiện Hoa cảm thấy kỳ lạ, “Bà làm cái gì?”
Lục Ngâm Thu lắc đầu, “Nhưng mà tôi đúng là hy vọng nó tốt, tôi chỉ là hy vọng nó tốt mà thôi.”
Thẩm Kiện Hoa thấy bộ dáng hồn vía lê mây của bà thì nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Thẩm Phi Cảnh, “Có phải do nó hay không, tôi đi nói chuyện với nó.” Nói xong ông duỗi tay chuẩn bị gõ cửa, tay còn đυ.ng đến cửa thì đã bị Lục Ngâm Thu ngăn lại.
“Đừng, không liên quan đến thằng bé.” Lục Ngâm Thu như vừa mới tỉnh dậy, không còn mờ mịt như trước.
“Vậy…”
“Tôi không sao, đã không còn sớm nữa nên đừng quấy rầy thằng bé.”
Thẩm Kiện Hoa duỗi tay nhận cái ly không trong tay bà, “Tôi biết rồi, để tôi đi rửa ly, bà đi ngủ trước đi.”
“Ừ, cảm ơn.”
Thẩm Kiện Hoa nói rồi xoay người cầm cốc xuống lầu.
Một đêm này, mọi người trong nhà họ Thẩm ai cũng không ngủ được, bởi vì mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình.
**
Khương Trân ngồi trong hậu trường tổ chương trình tùy ý để chuyên viên trang điểm trang điểm cho mình, trước đó không lâu Trương Tịnh Tịnh nhận cô một chương trình gameshow, ghi hình một giờ mà trước khi ghi hình sẽ có một cuộc phỏng vấn. Có lẽ là biết đây là lần đầu tiên Khương Trân có hoạt động công khai sau khi cô và Thẩm Ương công khai tình cảm không lâu, các phóng viên nghe tiếng gió mà đến cũng không ít, bởi vì bọn họ muốn tóm lấy cơ hội phỏng vấn cô trong lần đầu tiên cô xuất hiện này.
Một lát sau, Trần Bội Bội từ bên ngoài đi vào, cô đi đến bên cạnh Khương Trân, “Chị Trân, bên ngoài có thật nhiều phóng viên chị ạ.”
Chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh cười nói: “Đoán chừng đều vì chị Trân mà đến.”
Khương Trân cười cười, nên đến đều sẽ đến.
Lúc bắt đầu phỏng vấn bên dưới ngồi đầy phóng viên, phóng viên ở hiện trường vẫn còn tính toán tuân thủ quy củ, lúc đầu đều hỏi những vấn đề liên quan đến nội dung gameshow. Đến lúc gần kết thúc MC nói có thể tự do phỏng vấn các vấn đề thì bọn họ mới dẫn đề tài đến về Khương Trân.
Sau khi Khương Trân và Thẩm Ương công khai tình yêu Weibo bị sập từ đêm đó đến sáng hôm sau không thể nào vào được. Lưu lượng của hai người cao đến mức làm người ta líu lưỡi, Khương Trân là người đầu tiên sau mười một năm xuất đạo Thẩm Ương công khai thừa nhận là bạn gái, dựa vào người tự xưng là tin tức đáng tin thì Khương Trân không chỉ người duy nhất anh thừa nhận là bạn gái mà càng bạn gái đầu tiên của anh. Nên biết rằng năm nay Thẩm Ương đã ba mươi hai tuổi mà đây là bạn gái duy nhất thì đây là khái niệm gì?
“Khương tiểu thư, xin hỏi chị và Thẩm Ương bắt đầu như thế nào ạ?”
“Khương tiểu thư, là người duy nhất mà Thẩm Ương công khai thừa nhận là người yêu, chị có gì muốn nói không ạ?”
“Khương tiểu thư, có thể nói với chúng tôi trong hai người thì ai là người chủ động đầu tiên ạ?”
“Khương tiểu thư…”
…
Liên quan đến những câu hỏi mà bọn họ hỏi thì từ đầu đến cuối trên mặt Khương Trân vẫn luôn mang theo nụ cười, cô ung dung không vội trả lời, câu này đến câu khác không có bất luận sơ hở gì cho đến khi một giọng nam lạnh lẽo vang lên.
“Khương tiểu thư, nghe nói mẹ của cô bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng, xin hỏi đây là sự thật sao?”
Hiện trường huyên náo trong nháy mắt yên tĩnh lại, những phóng viên khác ở đây đều nhìn về phía phóng viên Hạ Bình vừa đặt câu hỏi kia, vị phóng viên này mọi người cũng không xa lạ gì, người này tung không ít tin nóng về cuộc sống riêng của nghệ sĩ. Ở trong giới người này có tiếng vì mục đích mà không chừa chút thủ đoạn nào.
MC cũng nhận ra không khí ở hiện trường không thích hợp, cô vội vàng giảng hòa, “Hôm nay phỏng vấn đến đây kết thúc ạ, các vị phóng viên vất vả rồi.”
“Một nhà hội họa nổi tiếng lại vì một người đàn ông mà thành ra như vậy cũng thực sự làm người khác thổn thức không dứt, nghe nói mẹ cô trong khoảng thời gian bị bệnh mẹ cô tự sát không ít lần có phải cũng đã mang đến bóng ma nhất định trong lòng cô rồi hay không? Cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ cô có ảnh hưởng gì đến tình cảm của cô hay không?”
Khương Trân bỗng dừng chân lại, bầu không khí hiện trường lập tức căng thẳng đến nhất định.
Khương Trân chợt nói với MC: “Có thể cho tôi mượn mic của chị sao?”
MC “à” một tiếng, không khỏi tự xử mà đưa mic trong tay cho Khương Trân, cô mỉm cười nhận lấy, cô nhìn vị phóng viên kia chậm rãi mở miệng: “Tôi phải thừa nhận là mẹ tôi bị bệnh bênh trầm cảm nhưng bà vẫn luôn tiếp nhận điều trị, tình trạng của bà đã bắt đầu có những chuyển biết tốt, còn việc anh nói tôi có bóng ma gì trong lòng hay không thì tôi không phủ nhận rằng tôi thật sự bị dọa sợ, dù sao thì lúc ấy tôi cũng chỉ mới mười hai tuổi.”
Khương Trân hơi dừng lại, “Đúng là tôi từng không tin vào tình yêu, thậm chí kháng cự nó nhưng kể từ khi gặp anh ấy, anh ấy làm cho tôi tin tưởng rằng ở trên đời này thật sự sẽ có một người toàn tâm toàn ý yêu tôi, bao dung hiểu được tôi, cổ vũ tôi. Là anh ấy làm tôi tìm thấy hy vọng mới, anh ấy làm cho tôi lần nữa tinh vào tình yêu.”
“Vậy nhiều năm như vậy cô từng hận mẹ mình sao?”
Câu hỏi chanh chua của Hạ Bình khiến mọi người ở hiện trường thay đổi sắc mặt, Hạ Bình đây là muốn làm căng với Khương Trân sao?
Khương Trân lắc đầu, “Không có, vì đây không phải lỗi của bà, những năm qua sự thống khổ mà bà chịu đựng không ít hơn tôi chút nào. Sau những gì tôi nói hôm nay thì sau này tôi sẽ không trả lời chuyện này lần nào nữa, hy vọng mọi người có thể cho chúng tôi thời gian để khép lại miệng vết thương. Tự tận đáy lòng tôi cảm ơn các vị truyền thông hôm nay có mắt ở đây.”
Sau khi nói xong, cô trịnh trọng cúi người chào mọi người, cô đưa microphone lại cho MC sau đó rời khỏi sân khấu.
Phía sau hậu trường.
Trần Bội Bội lấy tay che ngực, “Lúc nãy làm em sợ muốn chết.”
“Tại sao?”
“Chị không biết bầu không khí lúc đấy khẩn trương thế nào đâu, em thật sợ anh ta sẽ hỏi tiếp câu hỏi lộn xộn nào đó.”
Khương Trân cười không nói nữa, cô rất rõ nếu như hôm nay cô không trả lời thì sau này giới truyền thông cũng sẽ không bỏ qua cô, thà rằng như vậy thì cô sẵn lòng đem quyền chủ động nắm trong tay mình.
**
Việc xen giữa cuộc phỏng vấn hôm nay rất nhanh truyền đến tai Thẩm Ương.
“Hạ Bình, Hạ Bình.” Anh lẩm bẩm tên người phóng viên này, tên này có hơi quen tai.
Nghiêm Lộc ngẩng đầu nhìn anh, nhắc nhở anh, “Hạ Bình chính là người phóng viên lần trước dùng ảnh của anh và Khương tiểu thư muốn lừa gạt chúng ta.”
Thẩm Ương gật đầu, đăm chiêu như có điều suy nghĩ “à” một tiếng.
“Thẩm ca, có muốn hay không ạ?” Nghiêm Lộc nhếch cằm.
Thẩm Ương nhíu chặt lông mày suy nghĩ, qua mấy giây anh chậm rãi mở miệng, “Từ từ không vội, qua một khoảng thời gian nữa rồi nói.”
“Hả?” Nghiêm Lộc khó hiểu.
“Cậu gấp gáp xuống tay như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ biết là chúng ta làm.”
“A.” Nghiêm Lộc bừng tỉnh.
“Ong ong —” Điện thoại trên bàn truyền đến âm thanh chấn động, Thẩm Ương nhìn điện thoại trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ấy sao có thể gọi cho anh?
“Alo?”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ương duỗi tay lấy áo khoác trên ghế.
“Anh muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừ, có chút việc.”
“Có cần em đi chung với anh hay không ạ.”
“Không cần, anh về nhanh thôi.”
“Được.”
**
Quán cà phê dưới lầu.
Thẩm Ương nhìn Lục Ngâm Thu ngồi đối diện, nếu như anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai bà ta đến tìm anh. Lần đầu tiên là mười ba năm trước, đây là một con số vô cùng xa xôi, cảm giác bà không giống ngày thường cho lắm, sắc mặt bà không bằng ngày trước nhìn qua có hơi tiều tụy.
“Dì tìm cháu có việc gì không?” Cuối cùng anh vẫn chủ động phá vỡ sự yên tĩnh này.
Lục Ngâm Thu ngẩng đầu nhìn anh, “Vì sao cháu lại đối xử tốt với Phi Cảnh như vậy?”
Thẩm Ương nhíu chặt lông mày, có hơi không hiểu những lời này của bà có ý gì, anh còn chưa kịp trả lời thì lại nghe bà hỏi: “Cũng bởi vì câu nói kia mà thằng bé hiểu lầm cháu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cháu chưa từng hối hận sao?”
“Cháu thực sự không hiểu những lời này của dì có ý gì, có lời gì thì dì hãy nói thẳng đi ạ.”
“Phi Cảnh đồng ý vào công ty.” Lục Ngâm Thu dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như dì nói những lời lúc trước dì nói đã hết hiệu lục thì cháu sẽ thế nào?”
Thẩm Ương không chút gọn sóng, “Sẽ không thế nào cả, thực ra từ trước cho đến nay tôi không nghĩ đến sẽ thế nào, là do dì nghĩ quá nhiều.”
Lục Ngâm Thu cười chua xót, “Vậy nếu như dì nói, dì hy vọng cháu có thể vào công ty thì sao?”
Thẩm Ương nhìn bà không nói tiếng nào.
“Dì hy vọng cháu có thể vào công ty, hy vọng cháu có thể tiếp quản công ty.”
Thẩm Ương hơi nhíu mày, vẫn không nói lời nào như cũ.
Mà anh càng như vậy thì Lục Ngâm Thu càng nhìn không thấu anh. Dường như không người nào có thể nhìn thấu được anh, lúc anh mười lăm tuổi bà không thể nhìn thấu được anh, bây giờ anh ba mươi hai tuổi bà vẫn như cũ không thể. Lúc anh vừa đến Thẩm gia bà đã không thích anh.
Không chỉ vì anh là con trai của Thẩm Kiện Hoa và Triệu Thiên Thiên mà còn vì đứa bé này quá thông minh, thông minh đến mức một người luôn xoi mói như Thẩm Trọng Giả phải nhìn anh với con mắt khác, thông minh đến mức từ ban đầu mang đến cảm giác nguy hiểm cho bà. Mà Thẩm Phi Cảnh lại vô cùng thích anh, từ sáng đến tối chạy theo đuôi anh, chỉ vẻn vẹn như vậy thì làm sao bà có thể thích anh nổi?
Thực ra bà vẫn luôn biết rõ Thẩm Phi Cảnh thích vẽ, thế nhưng một đứa con trai thích vẽ thì sẽ có tiền đồ gì chứ?
Cho nên sau anh thi đại học bà từng có một lần ám chỉ với anh rằng bà không hy vọng anh học khoa quản lý, lấy Phi Cảnh ra uy hϊếp anh giống như thằng bé đã từng nói bà dùng chính con trai của mình đi uy hϊếp người khác. Thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Bà không rõ bản thân mình là thế nào, vì sao lại nói ra lời như vậy, có lẽ vì những câu nói của thằng bé làm bà quá đau lòng. Mấy ngày này bà nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia, là một người mẹ hình như bà chưa từng làm được gì cho thằng bé cả?
Hôm này đến tìm anh, bà đã cân nhắc rất nghiêm túc. Hôm nay đến đây cũng đồng nghĩa với cố gắng mười mấy năm qua của bà cũng hóa thành hư không, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt thất vọng lúc ấy của thằng bé thì bà lại mất ngủ, cho nên bà chỉ có thể đến tìm anh, bây giờ những gì bà có thể làm cho thằng bé chỉ có như vậy mà thôi.
“Dựa vào cái gì mà dì cho rằng cháu sẽ đồng ý với dì?”